Sưu tầm
- Anh có yêu em không?
- Có!
- Thế sao anh không ở lạivới em thêm mười phút!?
- Mỗi người có cách thể hiện tình yêu khác nhau nhóc à!
- Thế anh có biết là rất nhiều người theo đuổi em không? - giọng em đã pha hờn dỗi.
- Anh biết chứ, biết hết!
- Làm sao mà anh biết được...
- Vì anh là người yêu của em mà, anh yêu em thì anh phải biết chứ!
Nói rồi anh nhấn ga và laovút đi, bỏ lại em đứng ngơngẩn một mình trong đêm, mưa mới dứt mà không khí thật oi nồng, đến gió cũng còn lười biếng không buồn dạo chơi.
Em thấy cô đơn, cô đơn ngay cả khi bên cạnh em có nhiều người yêu thương nhất, đó là cảm giác quen thuộc và trung thành với em suốt bao nhiêu năm qua. Và em cứ thế đón nhận nó, như thừa nhận một sự quen thuộc cố hữu khó mà tách rời.
Em vẫn thường hay nghĩ rằng không có người đàn ông tốt nhất, chỉ có người đàn ông vừa đủ, và em yêu cái vừa đủ nơi anh. Nhưng em vẫn luôn loay hoay với suy nghĩ: biết thế nào mới là vừa đủ!?
Sự thật rằng ngoài anh ra thi thoảng em vẫn còn có thêm người thứ ba nữa . Em biết là anh cảm nhận được khi anh buột miệng nói: " Cái gì đến nó sẽ đến, cứ để mọi thứ được tự nhiên !". Và em lảng tránh anh bằng cách ngó lơ, kể vu vơ về câu chuyện nào đó chẳng có trong trí nhớ của mình. Sếp em vẫn thường đùa: " Trông Trà My như thế mà có anh người yêu ngon nhỉ !", em chẳng biết nói gì, vì em đang cười thầm câu: " trông Trà My như thế ", vâng, trông em như thế mà không đơn giản là nhưthế. Cũng giống bất cứ cô gái thông minh nào, em thừa biết mình cuốn hút, không có gì phải ngại ngùng khi em nói vậy, bởi đó là sự thật.
Sự thật ngày hôm qua chỉ thật với ngày hôm qua, sựthật ngày hôm qua không thật đến ngày hôm nay. Xin được một lần duy nhấtthành thật với tình yêu của em, tình yêu của anh, tình yêu của "hai chúng ta"về "người thứ ba"...
Người thứ ba là con nắng đầu mùa, nhẹ nhàng và dịu ngọt như thơ, sâu sắc như văn, tình người như 22 năm tuổi thơ em phiêubạt, đẹp như nắng mới của Lưu Trọng Lư, thiết tha như dải lụa hồng anh mua cho em ngày giáp Tết.
Người thứ ba trong bóng tối, bí ẩn và đầy ma lực, lôicuốn đến kiệt sức tim em, để em nghe mình bủn rủn,để em thấy mình mục ruỗng, để em mặc kệ cho cảm xúc cứ thế trôi, rất xa và không muốn quay về nữa.
Em ảo tưởng, mơ mộng hão huyền, ấu trĩ, phù phiếm như những hình nhân bằng rơm bằng cỏ. Nên em không thắng nổi những phút cô đơn đến yếu lòng của mình, nên em ngạo nghễ tự cho mình cái quyền được thamlam nhiều hơn những gì hiện có. Vào những ngày đặc biệt, những ngày khác với nhiều ngày còn lại. Emxin thú tội với anh về những người đàn ông khác "của em"...
Đạt từng trải, phong trần, có đầy đủ mọi điều kiện lý tưởng nhất để làm say lòng các cô gái, dĩ nhiên, trong đó không có em! Emdám khẳng định với anh điều đó, vì em yêu anh. Với Đạt em luôn giữ khoảng cách, đủ để không ai phải phiền lòng về nhau. Thảng hoặc em có gặp Đạt, có gặp bạn bè củaĐạt nữa, họ khá thân thiệnvà vui tính, chúng em đã từng đi ăn lẩu cùng nhau, sau đó kéo nhau vào quánkaraoke gầm rú điên cuồng, nắm tay nắm chân nhau nhảy nhót như một lũ rồ đời.
Đôi khi buồn chuyện chúng mình, em có rủ Đạt đi uống vài tách trà, vì Đạt ghét uống café. Em không hiểu lắm về Đạt, chúng emthân với nhau vì thấy hợp,vì chút đồng cảm nào đó trong câu chữ. Một vài lần em cũng viết entry về Đạt, chúng em gửi mess và chia sẻ cùng nhau tâm trạng đang mắc phải, hứa hẹn một vài điều trong cuộc sống, ví như việc em nói rất thích đi ngắm Hà Nội về đêm bên một ai đó mà không cần thiết phải nói một lời nào, chỉ bằng cảm nhận thôi. Điều mà em không bao giờ nói với anh vì chúng ta không thể làm được!
Tất cả chỉ có thế, sẽ không có gì xảy ra hết nếu như Đạt không giữ đúng lời hứa với em vào một ngày rất nhạy cảm: Chúng mình giận nhau!
Em nhớ hồi mới yêu, chỉ cần em giận dỗi điều gì, dù đó là lỗi của em, anh cũng đều ân cần dỗ dành, rất nhỏ nhẹ, rất dịu dàng khiến tim em mềm như bún. Thế rồi đột nhiên anhnói sẽ không bao giờ xin lỗi em nữa, và anh trở nênkhác hơn, vẫn chiều em nhưng khô khan, gia trưởng và nếu hai đứa có chuyện gì xảy ra, anh cũngđều mặc kệ để cho thời gian qua đi, không ai nhắc đến là tự lành. Anh quên mất em là một cô gái đang yêu, em đang yêu anh và em cảm thấy bất lực, thất vọng trước điều đó, em mỏi mệt khi chúng mình cứ cãi nhau hoài mà không ai chịu nhận phần thua.
Tối đó em đi bên cạnh Đạt,Đạt chở em về nhà cất xe và chúng em dạo bộ quanh hồ, nước hồ Gươm trong xanh nhưng nước mắt em mờ đục. Đạt nắm tay em rất khẽ, lẳng lặng đi bên em không nói lời nào, gió níu lấy tóc em đùa nghịch, vô tư lự như đứa trẻ mải chơi món đồ hàng.
Em không nhớ nổi là chúng em đã đi như thế bao lâu, chỉ đến lúc chân em mỏi nhừ như muốn khuỵa hẳn xuống, Đạt mớidừng lại bên một chiếc ghế đá, để em ngồi đó và đi mua kem Thuỷ Tạ, em không biết ăn món kem đó, thế là ngồi nhìn Đạt ănngon lành, không hiểu sao, lúc ấy em thấy lòng bỗng nhẹ tênh!
Xong, Đạt bảo em xoè tay ra và bỏ vào đó 20 đồng xú trị giá 2000đ, chúng em ngồi đó chờ những đứa trẻ ăn xin đến rồi cho mỗi đứa một đồng. Cứ nói Hà Nội nhiều
ăn xin thế chứ phải mất gần ba tiếngsố tiền kia mới hết. Đạt lẳng lặng chở em về nhà, không hỏi bất cứ điều gì về tâm trạng của nhau, như một sự tôn trọng tuyệt đối. Chỉ thế thôi, mà em với Đạt thành tri kỷ, sẵn sàng có mặt nhẹ nhàng trong cuộc đời nhau bất cứ lúc nào.
Sau hôm đó, em thân hơn với Đạt, chúng em thường xuyên nhắn tin cho nhau, kể rất nhiều câu chuyện. Em hoàn toàn ngạc nhiên về chính mình, bởi em là đứa rất ít khi chia sẻ cùng ai, kể cả anh. Nhưng em lạichia sẻ với Đạt mà không hề đắn đo suy nghĩ. Chúngem gặp nhau nhiều hơn, nói với nhau nhiều hơn, hiểu nhau hơn và tình cảmcứ thế lớn dần lên cho đếnmột ngày...
Em theo Đạt ra bãi cát sông Hồng ngắm...biển, vì Đạt nói đứng trước nơi đó em sẽ có cảm giác như emđang được đứng trước biển. Đó là nơi em vẫn thường bảo với anh là em rất thích, em muốn được cùng anh tới đó nhưng rõ ràng chúng mình cứ chần chừ rồi vùi lấp nó vào bao nhiêu lo toan khác mà quên đi.
Em chênh chao trên bờ cát, gió lộng, và cảm giác cô đơn chiếm hữu lấy em như thể anh đã bỏ em mà đi đâu xa lắm. Bất giác, emthèm một nụ hôn và một vòng tay ấm đến nao cả lòng.
Đạt đọc được trong mắt em điều đó, nên đã vòng tay ôm em từ phía trước, vâng, vì có lần em đã nói với Đạt rằng nếu ôm, em thích ôm ai đó từ phía sau nhưng lại thích được ôm từ phía trước! Cái cảm giácấm rực ấy khiến em quên mất một điều rằng: Em đã có anh! Em thấy trí nhớ mình thật tệ, em thấy em thật tệ, em thấy tất cả đềuthật tệ và em muốn được thả lỏng để cho cảm xúc được bung hết ra.
Em đã nhìn Đạt rất lâu bằng thứ tình cảm đó, Đạt đã vuốt tóc em, véo má em và âu yếm như thế, emthấy mình hạnh phúc trong nụ hôn dài ngọt lịm.Và rồi em sợ hãi, em sợ mình yêu Đạt trong khi em vẫn còn rất yêu anh, em sợ cuộc sống này đangđánh lừa một đứa có quá nhiều cảm xúc như em, em cũng rất sợ Đạt yêu mình.
Nếu em đừng sợ và em lại ích kỷ như ý nghĩ lúc em giận anh, nếu em cứ gạt anh ra khỏi luồng suy nghĩcuồng quay ấy, nhưng không có nếu nào cả, sự thực thì em yêu anh và emđang phản bội anh vì một người đàn ông thứ ba.
Trong bóng tối Đạt hỏi:
- Bé con nghĩ gì về anh?
- Đàn ông!
Đạt cười khan trước câu trả lời thật lòng của em, rồi kéo em vào lòng, thủ thỉ:
- Em không cần phải trả lời đâu: Anh yêu em!
Em biết Đạt hiểu, em chẳng thể nào nói được gì cả. Em thấy gan ruột mình nóng lên, tim phổi va vào nhau đến quằn quại, tóc em mướt mồ hôi và em thở một cách nặng nhọc. Bất giác Đạt lên tiếng:
- Anh cho em thời gian đủđể em nhẹ lòng.
- Anh tin em sẽ nhẹ lòng?
- Em rất nhạy cảm và tinhtế, em không nhận thấy điều đó ở mình à?
- Anh yêu em từ khi nào?
- Anh bất ngờ nhận ra tình cảm đó thì đã yêu rồi, không biết từ khi nào nữa.Nhưng em đừng nghi ngờ gì hết. Yêu đơn giản chỉ là yêu thôi bé con ạ!
Và rồi em bắt đầu sống trong hoang mang, mỗi giấc mơ về hàng đêm em đều mơ thấy ác mộng, trong giấc mơ ấy luôn có anh hiện hữu.
Chúng mình đã làm lành từ lâu, em ôm anh kể về ước mơ được đến biển, em nói em không còn muốn chối bỏ quê nội nữa,em thấy nhớ sợi dây thiêng liêng nối em với họhàng. Em bảo nếu cưới nhau, em thích đi hưởng tuần trăng mật ở Nha Trang, em còn nói rất nhiều nữa. Em thấy anh thờ ơ trước khát khao của em.
Nhưng em cũng nhận ra anh gầy hơn trước, da anhsạm hơn và râu mọc dài hơn. Anh mất ngủ vì công việc nhiều áp lực, vì gia đình có chuyện, vì mẹ ốm, vì những thứ rất cần thiết cho cuộc sống chứ không hão huyền như em. Và em đau nhói trong lòng!
Có phải vì em quá tinh tế, vì em đa đoan, vì em nhiều mơ mộng hay vì emkhông biết chia sẻ cùng anh những khó khăn nhọc nhằn trong cuộc sống, nênem mới như vậy. Em đã quên mất rồi những năm tháng dài mình trải qua, em quên cách mình đứng vững trước cơn bão lớn, em quên cảm giác khi gia đình mình lâm vào cảnh khánh kiệt, em quên niềm hạnh phúc khi được anh yêu, em còn quên nhiều điều hơn thế. Em trở thành một cô gái chỉ biết nuôi dưỡng cảm xúc cho riêng mình, em chỉ quan tâm đến niềm khát khao, tình yêu trong đủ đầy bằng phẳng....Và em khóc!
Đạt không đành lòng thấy em khổ sở như vậy, nên cốgắng để em thanh thản, nên trả em về lại với anh trước khi em kịp nói lời chia tay với Đạt. Em thấy đau khi một chiếc lá lìa cành, em thấy xót khi gió cứ đẩy lá đi xa, giống như gió cứ đẩy bóng Đạt khuấtdần. Và em mặc nhiên để cho nước mắt rơi đầm đìa không kiểm soát, mặc nhiên cho phấn son nhoè nhoẹt, mặc nhiên cho lòngem vỡ vụn và mặc nhiên để những tiếng nấc tan vào dòng chảy cuộc sống, lẫn lộn giữa tiếng ồn ào còi xe.
Đêm ấy em không còn mộng mị, em không còn gồng mình nhọc nhằn chớivới trước cơn mê, không còn thấy anh trong cơn hoảng loạn nữa. Sáng dậy thấy lòng thanh thản lạ lùng, em lại trở về là em, bên anh - một người đàn ông khô khan, cứng cỏi cũng giống như nghề nghiệp của anh vậy. Hạnh phúc đôi khi chỉ giản dị có thế thôi...
Em vẫn nhắn tin cho Đạt mỗi đêm buồn để nhận lạimột vài lời an ủi nào đó. Rồi một ngày qua em nhìnthấy Đạt bên ai trên phố, đêm về chát với nhau giọng thoáng chút hờn ghen, nhưng là hờn ghen để biết tình yêu trong trái tim em chưa chết, nó cồn cào mong nhớ
anh, cồn cào yêu anh, cồn cào ẩn nấp sau lòng vị tha đầy trắc ẩn. Đạt gọi chuyện tình đã qua là "gió heo may", gió heo may mát nhẹ, khẽ như mi mắt em chớp, gió heo may đến mỗi độ Thu về, muốn giữ lại, muốn nhớ để nghe lòng dịu êm!
Và kỷ niệm thì đã qua rồi, sự thật ngày hôm qua không thật đến ngày hôm nay. Nhưng tình yêu đích thực thì sẽ tồn tại đến suốt đời.
Em tưởng thế là hết, em tưởng rồi tình yêu chúng mình không còn bóng dáng người thứ ba nào nữa, dù cho em có rất nhiều người theo đuổi, dù cho em cứ làm mình làm mẩy lên với anh và chối bay chối biến về những cáiđuôi quanh mình.
Em bận bịu nhiều hơn trong công việc, không còn mấy thời gian để mơ ước viển vông, để kể với anh về quá khứ, để bàn tính tương lai. Em ít nói vàlười nói, em thiếu ngủ nhiều, em hay mệt mỏi. Em lấy lý do không thể xinnghỉ làm để cuộn mình trong công việc, và quỹ thời gian rảnh của em và anh luôn chênh lệch nhau.
Anh thấy em có rất nhiều các mối quan hệ, những mối hệ khủng mà anh không biết từ đâu em có được, không biết làm thế nào mà họ lại thân với emđến thế, không biết em lấyđâu ra trình để kham nổi. Anh thấy list chát của em đến 596 người, cứ online là sáng rực cả lên như pháo hoa đêm giao thừa. Anh không kiểm tra blog cá nhân của em, không tò mò về bạn bè em. Danh sách điện thoại của em đầy kín, tin nhắn cứ đến và đi liên tục, thậm chí khi em đang ở bên anh điện thoại vẫn đổ chuông liên hồi, mời mọc café và những cuộc hẹn... Anh nói:
" Anh tôn trọng tự do của em !"
Và có phải do niềm tin anhdành cho em quá lớn, vì anh quá nuông chiều em, vì em không ý thức được hay do em kém hiểu biết. Mà qua rất nhiều các cuộc tình mưa bóng mây, đến rồi đi, với nhiều mối quan hệ lằng nhằng, không rõ ràng lai lịch, trải qua nhiềunhững thứ tình cảm bèo nước. Cuối cùng, em vẫn mắc phải người thứ ba!
Mạnh giống như một tình khúc nhẹ nhàng, một người đàn ông từng trải và rất biết lắng nghe. Có lẽlà do ngay từ khi mới 5 tuổi, Mạnh đã phải xa quê hương, sống lang bạt ở Nga với đủ mọi sóng gió và cạm bẫy. Mạnh hay kể với em về nền văn hoá Nga, những gì mà ở trường đại học người ta giáo dục, cay đắng, ngậm ngùi và tình thương vượt bậc.
Ban đầu em rất ngạc nhiên, thậm chí còn nghĩ Mạnh thật rỗi hơi khi bỏ rarất nhiều thời gian để đọc những điều vẩn vơ em viết, để hiểu hơn về em, sẵn sàng lắng nghe ngay cả khi em bực bội nhất. Nhưng mưa dầm thấm đất, em không thể tin được việc Mạnh hiểu quá rõ về mình, thậm chí Mạnhcó thể đoán biết được tâmlý ngày mai của em. Và vì thế, em thấy cuộc sống của mình được san sẻ nhiều, những điều mà em cứ tưởng rằng anh không hiểu.
- Nói anh nghe, nàng đang mang tâm sự gì?
- Mẹ bệnh, em thấy chán quá!
- Cho anh được giúp nàng nha?
- Chàng ơi, em lớn rồi mà.
- Anh biết nàng sẽ giận nếu anh cứ nói mãi đến chuyện muốn cưới nàng làm vợ!
- Vâng, em sẽ giận!
- Nàng có muốn đi hội chợ giải khuây không?
- Em đâu còn nhỏ nữa...
- Đi để thấy mình bé lại. Đồng ý chứ?
- Dạ!
Em vẫn nói mình thích những người đàn ông từng trải, già dặn, không phải vì em nghĩ đến kinh tế đã ổn định, mà em tin cậy bởi sự ổn định về cách sống. Đối với em, những cậu trai mới lớn chỉ biết chơi bời, yêu đương nông nổi, mật ngọt nhưng chẳng lo được cho bản thân, gặp khó khăn là y như rằng cãi nhau đến là mệt mỏi.
Khi còn quá trẻ, người ta ítkhi nghĩ được cho tương lai, và phấn đấu một cách nghiêm túc trong sự nghiệp, tình yêu. Điều đó càng đúng khi niềm tin emđặt nơi Mạnh rất vững chắc, rõ ràng.
Mạnh yêu đương không sôi nổi, cuồng nhiệt, ngườiđàn ông ấy có một sự chínchắn rất quyến rũ. Ở bên Mạnh, em luôn có cảm giácan toàn tuyệt đối, Mạnh yêu em, sau hơn nửa năm trò chuyện tìm hiểu. Em tin Mạnh, đặt niềm tin lệ thuộc giống như con tim lệ thuộc tình yêu, và em gặm nhấm từ từ những xúc cảm ấm áp đó mỗi khi không có anh ở bên cạnh.
- Thật buồn cười, nếu anh nói anh luôn ghen vớianh chàng của nàng phải không?
- Như vậy người ta gọi là ghen ngang.
- Làm cách nào để cướp nàng từ tay người khác mà không cần phải dùng thủ đoạn gì ngoài tình yêura?
- Làm cách nào để đánh đồn có địch hả chàng?
- Cảm xúc của nàng dành cho anh như thế nào?
- Em không biết nữa, thậtđấy.
- Không biết nghĩa là yêu?
- Chàng nhìn đi, em đang cười đấy...
- Ừ, nàng quá thông minh.
- Em sẽ chứng minh cho chàng thấy em không thông minh bằng cách rời xa chàng!
- Đừng... Như thế này cũng được, anh muốn ở bên cạnh nàng cho tới ngày nàng lên xe hoa!
- Lên xe hoa về nhà...ai?
- Nàng nhìn đi, anh đang cười đấy...
Anh biết không, tất cả đều rất nhẹ nhàng, em không phản bội anh nhưng em vẫn có cho riêng một người thứ ba để mỗi lần em có chuyện, em lại tìm đến Mạnh. Mặc dù...anh biết hết! Nhiều khi em quáđỗi kinh ngạc trước lòng vịtha của anh, có phải anh đã yêu em đến mù quáng rồi không?
Lẽ ra, anh nên giữ em lại, kéo em vào lòng, và không để cho em chạy nhảy tự do ngoài kia. Em đã chờ đợi điều ấy, chỉ cầnnhư thế thôi, thì em sẽ ở bên anh mãi, sẽ không cònđi đâu nữa. Nhưng anh vẫn nhắc lại câu nói đã cũ mèm ngày qua:
- Cái gì đến nó sẽ đến, cứ để mọi
thứ được tự nhiên. Anh không cấm em điều gìhết!
Em nghe lòng mình mục ra như những mảnh vải cũđang sờn từng sợi chỉ. Anhđang mong chờ điều gì? Chờ một kết thúc buồn? Khi anh cứ để cho quá nhiều đàn ông ở bên cạnh em, luôn yêu chiều em như đứa trẻ?
- Anh không sợ mất em à?
- Yêu nhau thật lòng thì đâu có gì phải sợ?
- Chẳng ai yêu như anh bao giờ!
- Thực ra, vì anh yêu em, nên nếu em có thể tìm được một người đàn ông tốt hơn anh, một bến đỗ bình yên nhất thì anh sẽ để em được hạnh phúc!
Em im lặng, nghe lòng xót xa không diễn tả nổi. Có cần thiết phải bao dung như thế không anh? Trongtình yêu, vẫn luôn cần cả lòng ích kỷ nữa. Giá anh cứhờn trách em, cứ căng thẳng, cứ bắt em phải lựa chọn giữa mất và còn, giữa ai mới là người em yêu thương nhất. Em sẽ sàvào lòng anh, dụi đầu vào ngực anh mà nói là em chỉcần có mình anh thôi.
...Cô gái ấy đến tìm em vàomột ngày lạnh cắt da sau khi để lại dòng tin nhắn lấp lửng trong mail box. Ban đầu, cô ấy khá nặng lời với em, rồi cô ấy bình tĩnh dần, và nói như ru emngủ. Em kể với cô ấy về anh, vâng, lẽ ra là em chỉ nói đến Mạnh thôi, nhưng em lại không làm thế, em không biết lúc ấy em đã nghĩ gì nữa. Rồi em kể về em, sau cùng em mới nhắcđến Mạnh. Cô ấy nói:
- Giờ thì em hiểu tại sao anh Mạnh lại yêu chị rồi!
Em đề nghị cô ấy về những lần gặp tiếp theo, và chỉ có hai người biết, em muốn là người lắng nghe thay vì được lắng nghe, hay nói đúng hơn, em cần có thêm một cú vấp ngay lúc ấy để bật khóc cho tỉnh ra. Hình như là duyên phận, chúng em trở thành bạn của nhau, bạn theo một nghĩa đen nào đó. Câu chuyện giống hệt như cổ tích, pha một chút bi hài đời thường, một chút bất hợp lý, một lúc ngớ ngẩn nữa.
- Chàng thấy Trâm thế nào?
Mạnh hoàn toàn ngạc nhiên khi nghe em hỏi về Trâm, sau sự ngạc nhiên ấy, Mạnh nhanh chóng lấy lại nét mặt và sự bình tĩnh,hỏi:
- Anh bất ngờ vì nàng đã biết Trâm. Nếu nàng tò mò anh sẽ kể thật hết .
- Chàng biết em đang rất muốn nghe mà!
Và Mạnh kể rất nhiều về côấy, về chuyện hai người trong suốt thời gian qua, ở trong đó không hề có tình yêu. Em thấy nực cườikhi người ta có thể ở bên nhau suốt nhiều năm trời mà không hề thương yêu nhau, và em bỗng sợ hãi vô cùng nếu như tình em cứ như cánh bướm.
- Nhưng Trâm yêu chàng!
- Anh biết, anh yêu nàng rất nhiều, anh đâu còn gì với Trâm nữa!
- Chàng xem Trâm như hòn đá lăn trên đường, như không hề biết buồn đau...
- Anh rất đau khi nàng nghĩ về anh như thế!
- Chúng ta đều là những người thứ ba, chàng ạ!
- Nàng đang nói gì thế?
- Chàng hiểu mà, đúng không? Chúng ta chỉ là người thứ ba thôi. Em muốn giữ cho mọi thứ được vẹn nguyên. Chàng biết em sẽ không thể đến bên chàng sau tất cả những gì đã qua phải không...
- Anh không biết mình đang làm gì nữa, anh đánhrơi món đồ anh nâng niu nhất. Nàng nghe anh nói đi.
- Chàng đừng nói, em xin chàng đấy, đừng nói gì cả, em sợ!
Em chấm dứt làm người thứ ba của Mạnh, Mạnh không còn là người thứ bagiữa chúng ta, em có thêmmột người bạn dù Trâm sắp rời Mạnh, rời em, rời Hà Nội đến một nơi rất xa.
Em hoàn toàn chẳng ra gì khi không thể tha thứ cho Mạnh chỉ vì Mạnh vô tình làm tổn thương một cô gái, trong khi em lại luôn có lỗi với anh! Nhưng em lại tự bào chữa cho mình rằng không phải Mạnh không ra gì mà chỉ vì em yêu anh đó thôi. Đã có lúc em muốn chối bỏ điều đó nhưng rồi em lại càng thấy mình yêu anh hơn, dù có dùng bao nhiêu phép thử đi chăng nữa.
Sau Quốc Anh trong " Người Ấy ", sau Nam trong " Đơn Giản Là Tình Người ", sau Tuấn trong " Được Yêu Cũng Là Bất Hạnh ", sau Vũ trong " Không Là Gì ", sau Tùng trong " Thế Giới Của Anh Không Có Chỗ Cho Em ", sau Hưng trong "Một góc tình", sau Duy trong "Lãnh cảm" , sau Nghĩa trong " Thật và Ảo ", sau Rex trong " Rex đặc Biệt ", sau Tôm trong " Người Anh ", sau Đạt, sau Mạnh...Anh vẫn lặng lẽ yêu thương lo lắng cho em. Và một lễ cưới được dự định vào cuối năm. Em đã phải thốt lên rằng:
- Anh không biết ghen à?
- Ai nói anh không ghen. Ghen rất nhiều.
- Ghen mà như thế á?
- Em trẻ con lắm, ghen mà để em biết thì nói chuyện làm gì!
Ôi , anh đúng là gấu yêu vĩđại! Nhưng người yêu bé bỏng vẫn ghét anh lắm đấy...