Đoạn 6
đứa ôm chặt bụng sợ không khống chế được chuyện... tè bậy ra quần.
Ðề tài tức tốc được chuyểnqua Hải "mập". Một đứa tóc dài, mắt đen, môi hồngxinh như mộng nói mạnh miệng:
- Ừ nhỉ, nhìn kỹ hắn cũng giống Lão Trư thật! Ðem quay sẽ chảy ra khối mỡ chứ không chơi.
Vài đứa con gái khác nhao nhao:
- Từ nay mình đặt cho Hải"mập" là "Lão Trư" chắc thích hợp với dáng người của gã.
Thế là có một tràng pháo tay hưởng ứng nhiệt tình. Mấy đứa con trai nhìn Hải cứng đơ, méo xệch mà thương hại. Một đứa bày tỏ tấm lòng:
- Chết mày rồi Hải ơi, ai biểu mày dại vuốt râu hùm cho nó xơi tan xác.
Hải nói giọng mếu pha giọng hài:
- Ðâu phải một mình tao nói, cớ gì mọi xui xẻo trút lên đầu tao, hu hu híc...
Không khí của mọi người thật vui vẻ, nhờ đó xua bớt cái nắng và mệt khi lao động. Mọi người vui, cười râm ran nhưng đầu buổi đến giờ Thúy Thụy lặng im không vui nổi. Nhỏtự hỏi không biết đó có phải là khoảng im lặng củatâm hồn hay không mà nặng nề đến thế?
Không quen phơi nắng nên Thúy Thụy cảm thấy hoa mắt rồi nhức đầu. Cố chịu đựng không kêu lên nhưng càng lúc càng nhức nhối kinh khủng. Cuối cùngnhỏ không chịu đựng nổi và khều Diễm Trâm:
- Tao mệt quá.
Diễm Trâm không nhìn bạn, chỉ nói:
- Ráng đi, ai cũng mệt chứ không riêng một mình mày.
Thúy Thụy mím môi, một nỗi tủi hờn tràn trong cơ thể. Ðôi mắt đen lóng lanhbỗng dưng ăm ắp nước. Nhỏ khóc đấy ư? Vô lý, tại sao kia chứ? Không!
Không! Thúy Thụy làm sao mà biết tại sao, chỉ cảm nhận được mình rất buồn, mà buồn điều gì cũng không rõ!
Ðầu nặng trĩu tựa như đeođá, mắt tối sầm như lạc vào cơn giông tố, Thúy Thụy chợt đứng lên mong sẽ bớt cái vẻ mệt nhọc. Nhưng nhỏ xây xẩm choáng váng hệt như đangđứng trên con thuyền lắc lư bềnh bồng chực té nhàu, Diễm Trâm vô tình ngữa mặt nói:
- Ngồi xuống làm chút nữađi Thụy. Sắp xong đám nàyrồi tụi mình vô gốc me ngồi nghỉ, chút xíu qua thanh toán đám bên kia.
Thúy Thụy bị kéo ngồi xuống. Không hiểu sao nhỏ không nói với bạn mình là muốn bệnh, mà cúi gằm mặt tiếp tục nhổ cỏ. Vài giọt gì nóng rơi trên tay Thúy Thụy không biết nước mắt hay nước mồ hôi, hai mắt nhỏ tối đen không còn nhìn thấy gì, nhỏ gục xuống. Ðến lúc này, Diễm Trâm mới phát hiện ra, nhỏ đỡ bạn, miệnghỏi tía lia:
- Sao vậy, lao động không nổi nữa hả?
Thúy Thụy thổn thức không trả lời, đến chừng Diễm Trâm nâng mặt nhỏ lên bắt gặp những giọt nước mắt thì Diễm Trâm mới thất kinh trợn tròn xoe mắt:
- Ủa, sao mày khóc vậy Thụy?
Thúy Thụy muốn khóc òa song nhỏ cố cắn chặt răng kềm nén cơn xúc động dữ dội. Diễm Trâm không phảithuộc hàng kém thông minh nên nhận ra Thúy Thụy có vấn đề, nhỏ kêu lớn cầu cứu:
- Thúy Thụy bị say nắng tụi bay ơi! Phụ tao một tayđưa nó vô bóng mát nghỉ một chút.
Nhiều nhỏ dừng tay nhìn Thúy Thụy rồi tự nhiên nhìn qua Vũ Thiên. Một nhỏ nhanh nhẹn chạy lại giúp Diễm Trâm cùng dìu Thúy Thụy vào gốc cây me.Thúy Thụy thấy rõ Vũ Thiên tần ngần nhưng gã không sốt sắng chạy lại đỡnhỏ như lần trước trong lớp học. Thúy Thụy nghĩ chắc gã nghi ngờ nhỏ giả bộ như lần "bị xỉu" trước đây!
Nhỏ nghẹt thở, có cái gì đóchận ngang tim khó chịu vô cùng.
Khi đã được các bạn đưa vào ngồi dựa gốc me, ThúyThụy nhắm mắt lại. Nhỏ tránh muốn nhìn thấy mọi người nhất là gã Vũ Thiên với ánh nhìn hơi mỉa mai đáng căm ghét làm sao!
Ồ, mà Thúy Thụy không hiểu tại sao nhỏ ghét gã"bốn mắt" đến tận cùng con số, nhưng trong lòng nhỏ lại cứ trông chờ... Vậy mà gã tỏ ra thờ ơ không lolắng cho nhỏ khi nhỏ ốm khiến cho nhỏ cũng tức phát khóc được. Mâu thuẫn thế! Ðầu nhỏ căng ghê, nhỏ biết làm sao bây giờ!
Thúy Thụy đang đăm đăm nghĩ đến Diễm Trâm. Nó để đầu trần dưới nắng, Nhật Nam đã cuống quýt xót xa còn hơn cả đầu của gã phơi nắng không bằng. Gã nhường nón cho Diễm Trâm, tìm cách bảo vệ mái tóc và làn da mặt cho Diễm Trâm. Biểu hiện đó đích thị là tình cảm bạn bè của họ trên đà phát triển mạnh mẽ chớ còn gì!
Hừm! Hừm! Còn gã Vũ Thiên thì sao? Gã có thể dửng dưng thế kia ư? Mìnhđang bệnh thật sự chớ có vờ vĩnh đâu! Gã tệ lắm! Tệ lắm! À, mà sao càng lúc mình càng mâu thuẫn với bản thân và ý nghĩ ban đầu mất rồi. Mình cần quái gì gã, gã là cái quái gì! Hừm! Ðừng hòng làm phách nhé Vũ Thiên ơi!
Diễm Trâm theo dõi diễn biến trên nét mặt bạn, nhỏhỏi nhỏ:
- Nhức đầu lắm phải không?
Thúy Thụy khẽ gật nhưng không đáp. Diễm Trâm lấy khăn giấy lau mồ hôi cho Thúy Thụy rồi lau sạch tay mình, day day hai bên tháidương bạn giựt gió. Một vệt tím bầm xuất hiện và nhỏ cảm thấy trán Thúy Thụy nóng hổi như sốt cao, Diễm Trâm lật đật hỏi:
- Bệnh rồi hả Thụy?
Thúy Thụy đáp bằng giọngứ nước:
Không biết, nhưng trong người mệt kinh khủng dường như sắp tắt hơi, chân tay rã rới còn cái cổ đau cứng hết muốn cựa quậy.
Diễm Trâm tỏ vẽ hối hận:
- Hồi nãy tao tưởng mày rên chơi, không dè mày bệnh thật. May mà mày chưa xỉu, không thì tao là đứa ân hận.
Thúy Thụy biết Diễm Trâm cũng muốn ám chỉ lần trước, nhỏ quê và im lặng. Diễm Trâm cuối xuống dịu dàng:
- Tao lấy nước cho mày uống rồi đưa mày về nhà nhé!
Thúy Thụy cảm thấy giận vô cớ,
, nhỏ bướng bỉnh lắc đầu:
- Không cần về mà cũng không cần uống nước. Tao nghỉ vài phút qua cơn choáng là sẽ ra lao động tiếp chớ không bỏ cuộc hèn hạ đâu.
Diễm Trâm khuyên:
- Nhưng đầu mày nóng hổinè, mày bệnh rồi.
Thúy Thụy liếm vành môi khô khốc ương ngạnh nói:
- Bệnh chết cũng không bỏcuộc. Tao chỉ cần nghỉ một lát thôi. Mày ra lao động đikhông thôi có kẻ kiện thì phiền.
Diễm Trâm nhăn mặt:
- Ám chỉ gì vậy?
Thúy Thụy ngủng ngẳng:
- Tao không thèm ám chỉ, thôi ra ngoài đó đi.
Diễm Trâm đứng nhìn bạn một lúc rồi lắc đầu trở lại với công việc của mình. Sân trường không nhỏ bé gì xong những cọng cỏ xanh rờn theo mưa mọc lên từ từ bị héo gục khi rờikhỏi mặt đất. Nắng khó chịu, nhưng những câu chuyện râm ran kèm theo những tiến cười khúc khích làm mọi người đều cảm thấy vui vẻ không chút mỏi mệt. Và một lúc sao ai nấy quên mất Thúy Thụy đang ngồi tựa gốc cây chờ nguôi cơn mệt. Kể cả Diễm Trâm cũng quên, hình như có ai đó đang mời nhỏ ăm món gì, cái miệng nhỏ chóp chép nhai,đồng thời kéo dài những giọng cười.
Thúy Thụy chớp mắt, mở to nhìn các bạn rồi lại khéphờ hững. Ðôi rèm mi rung rinh khe khẽ chứng tỏ nhỏ đang nghĩ điều gì mông lung. Gió hiu hiu đối với người ta là cơn mát vuốt ve tâm hồn, song với ThúyThụy chỉ làm tăng thêm cáinóng hừng hực lùa vào tậntrái tim thật khó chịu. Bỗng một vật gì đó rơi độp trên cổ áo Thúy Thụy gây cảm giác ngo ngoe nhồn nhột. Bất giác Thúy Thụy nổi da gà, nhỏ đưa tay chạm chất mềm mềm và lấy ra xem vật gì. Một tiếng thét chói lói thất kinh không thua tiếng đại bác nổ, gương mặt Thúy Thụy tái xanh xám:
- Trời ơi, con sâu!
Nhỏ chỉ kịp hất con sâu xanh lè to đùng có đôi mắtthồ lộ và hai cái sừng congvút thật kinh tởm rồi nghẻo đầu ngất xỉu. Tiếng thét bất thần của Thúy Thụy làm mọi người giật mình. Mấy cọng bánh snack từ môi Diễm Trâm cũng bị rơi xuống đất do sự cố của Thúy Thụy. Nhỏ ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy đến với Thúy Thụy thì thoát cái. Một bóng người lao vào gốc cây me. Diễm Trâm nhìn kỹ nhận ra đó là Vũ Thiên. Cậu phóng đến đỡ Thúy Thụy đang nằm sóngsoài trên nền đất đồng thời dùng chân đá bay vèocon sâu ra tuốt ngoài xa. Vũ Thiên lay vai Thúy Thụy:
- Thụy! Thụy! Bạn tỉnh lại đi đừng sợ, con sâu đã bị Thiên giết chết rồi.
Thúy Thụy quá kinh sợ consâu nên ngất xỉu thật. Mặt nhỏ nhợt nhạt như xác chết, khóe mắt đẩy ra hai giọt lệ lăn dài trên gò má. Ðến lúc này nhiều đứa vây lại quanh Thúy Thụy, DiễmTrâm hấp tấp nắm bàn taylạnh ngắt của Thúy Thụy và hoảng hốt kêu lên:
- Nguy rồi các bạn ơi! Con Thụy nó sợ sâu nhất trên đời nên ngất xỉu. Bây giờ mình phải làm sao đây?
- Khiêng nó vô văn phòng được không? - Có đứa đưa ý kiến.
Ðứa khác ngăn:
- Không nên làm phiền các thầy cô đang họp chuyên môn.
Diễm Trâm sốt ruột:
- Nên cái này, không nên cái nọ làm gì. Việc trước tiên mình làm cách nào cho Thúy Thụy tỉnh bây giờ?
Lại có đứa hiến kế không đàng hoàng:
- Thọt lét nó, nhéo má nó thử coi!
Diễm Trâm lườm nhỏ đó, kèm theo một tiếng hừm khiến nhỏ im bặt luôn không dám đùa giỡn nữa. Một nhỏ khác nghiêm chỉnh nói:
- Giựt tóc mai nó nhè nhẹ, nó sẽ tỉnh đó Diễm Trâm
Diễm Trâm nghe có lý liền làm theo, hai tay nhỏ lần bắt mấy cọng tóc mảnh nơi vành tai, giựt nhè nhẹ. Mới đầu Thúy Thụy vẫn cứ nằm im không nhúc nhích. Nhưng giựt thêm vài cái nữa nhỏ bắt đầu cử động bằng cái nhăn mặt chứng tỏ cảm nhận được da thịt bị đau. Diễm Trâm mừng quá gọi rối rít:
- Thúy Thụy, mày tỉnh rồi phải không? Mày có nhớ chuyện gì xảy ra?
Thúy Thụy khẽ làm lay động làm mi, rồi chớp chớp vài cái, từ từ mở mắt.Gương mặt đầu tiên mà nógặp gỡ là Vũ Thiên. Sau lớpthủy tinh kính cận đôi mắt cậu thật lo lắng biết bao! Vũ Thiên dùng chiếc mũ che những giọt nắng xuyên qua vòm cây rơi trên mặt Thúy Thụy! Bên cạnh gương mặt của Vũ Thiên là vô số gương mặt khác nhưng sao Thúy Thụykhông thấy ai thân thươngbằng gương mặt hằng ngày dễ ghét ấy. Thúy Thụy bất chợt đỏ bừng mặt e thẹn, nhỏ từ từ ngồidậy đảo mắt ngó chừng con sâu thủ phạm làm nhỏmột phen hú hồn đứng tim. Cảm giác kinh hãi còn hằn rõ trên nét mặt Thúy Thụy ai cũng nhận thấy. VũThiên hiểu ý liền nói rất đỗi nhẹ nhàng:
-
Thụy đừng sợ, con sâu không còn nữa đâu.
Diễm Trâm phủi những cọng rác và bụi bẩn trên áo Thúy Thụy, con nhỏ ân cần hỏi han:
- Có sao không Thụy? Cảm thấy trong người thế nào?
Thúy Thụy lí nhí:
- Tao mất vía vì con sâu to đùng khủng khiếp rơi ngay trên cổ áo.
Diễm Trâm an ủi bạn:
- Thôi đừng mất vía nữa, mau gọi cái vía mày quay trở về vì Vũ Thiên đã xử tửcon sâu tội lỗi rồi.
Thúy Thụy lén nhìn Vũ Thiên. Gã cũng đang lén nhìn nhỏ, bốn con mắt vụng trộm bỗng chạm vàonhau. Thúy Thụy nhận được nụ cười và chợt thấy mình bối rối. Chỉ một câu nói mà nhỏ thấy sao quá khó khăn:
- Thụy... cảm ơn Thiên nha!
Vũ Thiên lại mỉm cười, ôi sao lúc này gã lại cười đẹp đến thế? Không hề giống"con quái vật thời tiền sử" chút nào.
Nhật Nam lên tiếng thật đúng lúc:
- Nếu Thụy cảm thấy không khỏe thì để thằng Thiên nó đưa về!
Thúy Thụy không phản ứng, đó là hiện tượng lạ chưa từng có.
Diễm Trâm lập tức phụ họa theo lớp trưởng:
- Ðúng rồi, một ý kiến hay và đúng đắn. O.K nha Thụy!
Có lẽ Vũ Thiên hồi hộp chờ đợi một cái gật đầu của Thúy Thụy. Cậu nhìn nhỏ bạn gái chăm chăm và mắtsáng tươi lên khi thấy Thúy Thụy cúi mặt nở nụ cười hiền hòa.
Mấy nhỏ nhiều chuyện chứng kiến hiện tượng lạ lại được dịp rì rầm bàn tán.Những tên con trai cũng cókẻ dòm người ngó, nhưng mặc kệ... Vũ Thiên cứ bình thản phớt lờ mọi cái nhìn tọc mạch. Cậu cùng Thúy Thụy đi chậm ra chỗ đẻ xe,rồi lấy xe của mình đến gần Thúy Thụy và dùng mắt mời mọc, Thúy Thụy ái ngại bởi xe leo núi đâu có ba ga mà ngồi. Vũ Thiênnháy mắt:
- Ngồi trên khung nè!
Thúy Thụy nhăn mũi, Vũ Thiên vội nói:
- Vậy dùng xe của Thụy thôi.
Xe của Vũ Thiên bỏ lại. Cậu chở Thúy Thụy bằng xe********** mới cáu. Vòng bánh xe lăn nhẹ tênh như ý nghĩa của hai người bạn vừa hiểu nhau. Mặt trời chưa nghiêng ngả nhiều về phía tây nên còn ném những tia nắng gay gắt oi nồng. Trời đứng gió, thời tiết lại khắc nghiệt, vậy màcả Vũ Thiên lẫn Thúy Thụy đều cảm thấy buổi chiều nay vật gì cũng đáng yêu một cách lạ lùng.
Về đến nhà, Thúy Thụy dường như không nghe cảm giác mệt mỏi mà khi nãy trong giờ lao động tưởng chừng vật ngã nhỏ. Thế là thế nào, Thúy Thụy chưa có thời gian định nghĩa, chỉ biết nhỏ đang tiếp nhận một sự thay đổi tư duy về đám con trai trong lớp mà điển hình là gã Vũ Thiên.
Vũ Thiên dắt xe đạp vào tận thềm cho Thúy Thụy:
- Thụy vô nhà nằm nghỉ cho khỏe, Thiên trở lại trường lao động với các bạn.
Thúy Thụy ngập ngừng:
- Thiên đi trở lại trường bằng gì?
- Thiên... đi bộ cũng được mà.
- Không được đâu, xa lắm. Thiên cứ lấy xe của Thụy mà đi cho tiện rồi gởi trong phòng bảo vệ, ngày mai Thụy quá giang bạn bè đi học sẽ lấy sau.
Vũ Thiên gật nhẹ:
- Vậy cũng được.
Thúy Thụy trở nên bẽn lẽn,nhỏ mời bằng âm điệu thathiết:
- Thiên vô nhà uống nước đã.
Vũ Thiên đưa tay đẩy gọngkính, cậu cười rất dễ mến:
- Thiên không khát lắm.
- Thụy biết Thiên cố tình khách sáo. Trời nắng như thiêu đốt đến suối còn cạn nước đừng nói nước trong cơ thể con người không cạn.
Biết khó lòng từ chối ý muốn của con gái, Vũ Thiên nhận lời, cậu nghĩ:
"Khi con gái muốn là ông trời muốn. Không nên làm phật ý con gái mà bất lợi! Những câu này hình như mình nghe ở đâu nhỉ?..."
Nghĩ xong Vũ Thiên vui vẻ:
- Thụy nói thế tự dưng Thiên nghe khát nước quá!
Cả hai cùng cười thân mật. Vũ Thiên theo chân Thúy Thụy vào ngồi trong phòng khách. Gia đình Thúy Thụy thuộc hàng khágiả nên có cách sống phong lưu thượng hạng. Nhà cửa của nhỏ khang trang rộng rãi và các vật dụng tiện nghi sang trọng đều phù hợp.
Vũ Thiên vừa ngồi xuống ghế nệm thì người giúp việc xuất hiện. Thúy Thụy nói với chị ta:
- Bạn học của em, chị cứ đểem tự nhiên tiếp không cần đến chị.
Người giúp việc nhẹ nhàngrút lui ngay. Thúy Thụy mởquạt trần thêm, dù phòng khách đã chạy máy lạnh mát rượi. Không khí tách biệt hẳn bên ngoài, khoan khoái cả người. Thúy Thụy lấy lại vẻ hồn nhiên cố hữu, nhỏ nhí nhảnh bảo VũThiên:
- Bạn ngồi chơi chờ mình năm phút riêng tư nhé!
Vũ Thiên tỏ vẻ ga-lăng:
- Sẵn sàng.
Cậu còn kèm theo một nụ cười nhiều ý nghĩa khiến Thúy Thụy quay đi mà tâmhồn nao nao như gió thoảng qua nhành cây làmxao động những chiếc lá. Trong khi Vũ Thiên đưa mắt quan sát những tấm ảnh lồng dưới mặt kính bàn, nhất là hình của Thúy Thụy khi còn nhỏ với gương mặt thông minh tinh nghịch vô cùng.
Thúy Thụy biến về phòng riêng tức tốc thay đổi áo quần. Nhỏ chọn quần lửng trên mắt cá chân và áo vải may ôm trông quá dễ thương. Nhỏ không quên chải mái tóc và soi gương trước khi trở ra phòng khách. Trao cho Vũ Thiên chiếc khăn trắng muốt lấy từ tủ lạnh và lon nước ướpsẵn đủ lạnh để