5
bội phần quyến rũ. Diễm Trâm là bạn gái còn nhận ra điều ấy khi Thúy Thụy chưa đủ tuổi để trở thành một thiếu nữ. Phải công nhận rằng Thúy Thụy đẹp thật. Người ta có thể sánh nhỏ với hoa hồng, hoa lan kiêu kỳ diễm lệ. Hèn gì mà gã Vũ Thiên không khờ dạivì nó. Một cây toán mà không giải được bài toán có nghĩa là gã đã bị gai hoa hồng đâm tay đau nhói, hay sắc nước hương trời của hoa lan làm u mê! Tai họa rồi gã "bốn mắt" đáng thương ạ.
Thúy Thụy nheo mắt nhìn Trâm:
- Ồn ào thế, con khỉ!
Diễm Trâm hơi ngạc nhiên nhìn Thúy Thụy từ đầu đếnchân. Thấy bạn khỏe mạnhbình thường, nhỏ còn nghingờ lại gần rờ đầu rờ trán:
- Mày có sao không Thụy?
Thúy Thụy xô tay Diễm Trâm, hỉnh mũi cười:
- Ban ngày làm gì mà có sao. Mày nhìn đây, tao khỏe như voi có sao đâu.
- Thế sao, sáng nay trong lớp...
Thúy Thụy phá lên cười một tràng tỉnh queo nói:
- Tao mà không làm thế thì sáng nay vỡ mật vì bị cả lớp cười chế nhạo giốnggã "bốn mắt" rồi còn gì.
Diễm Trâm tựa hụt hơi:
- Nghĩa là... mày gạt mọi người bằng vở kịch giả vờ trúng gió hả?
Thúy Thụy lườm mắt sắc lẻm:
- Xí! Mày làm gì dùng danhtừ to lớn như thế. Tao bí quá nên toát mồ hôi lạnh, cảm thấy hoa mắt chóng mặt, nhưng trúng gió thật sự thì không có.
Diễm Trâm bậm môi, nghĩ tới mình phẳi đạp xe ngược đường tới đây đổ cả mồ hôi mẹ, mô hôi con. Lại còn buổi sáng bắt tội Vũ Thiên bỏ tiết học đưa Thúy Thụy về tận nhà, rồi cả lớp phát hoảng vì sợ nóxảy ra sự cố nguy hiểm.
Mọi người lo lắng, xôn xao.Té ra tất cả đều là trò đùa của nó, hỏi có nhẫn tâm không? Diễm Trâm càng nghĩ càng lộn ruột, nhỏ liền lớn tiếng gây sự:
- Tao không ngờ mày có thể ác đến như thế. Tại saomày dám lừa gạt mọi nguời, kể cả thầy nữa chứ?
Thúy Thụy nhận ra sự bực tức trong giọng nói của Diễm Trâm, nhỏ thấp giọng phân bua:
- Tao không có ý lừa gạt thầy và mọi người. Nhưng tình thế khẩn cấp quá tao không còn cách nào khác. Mày cũng hiểu tao là đứa trọng danh dự hơn tất cả. Trong khi tao và mày thuộc loại giỏi và khá có tiếng, tao không thể chấp nhận mất sĩ diện trước mọi người, nhất là gã Vũ Thiên và Nhật Nam.
Diễm Trâm gắt lên:
- Không muốn mất sĩ diện thì cứ bình tĩnh mà giải bày chớ có việc gì mà phải chơi trò này! Mày đúng là đồ nữ quái!
Thúy Thụy nhăn mặt bào chữa:
- Khổ quá, tối qua tao bận theo "Công chúa Hoàn Châu" của vua Càn Long nên có dòm ngó bài vở gì đâu. Tao nghĩ thầy sẽ chẳng tài nào gọi đến tên tao, ai dè thầy gọi ngay chóc. Mày có biết là tao runđến mức nào không?
Tao chỉ muốn xỉu, bài toán phức tạp đối với tao chứ bộ. Vũ Thiên còn bị ê hề huống chi là tao. Cực chẳng đã tao mới làm thế đó chứ!
Diễm Trâm cũng hung dữ không kém bà chằn lửa:
- Dù sao mày cũng không được làm như thế. Mọi người quýnh quáng lo lắng cho mày trong khi mày chẳng hề có sự gì. Vậymà mày không thấy cái lương tâm bị ray rứt hay sao?
Bình thường Thúy Thụy với Diễm Trâm luôn ngangcơ nhau, chẳng ai chịu thua ai. Hôm nay Thúy Thụy biết mình có lỗi nên nhượng bộ.
- Tao đã phân bày khô cổ họng, nói hết cả lời sao mày không thông cảm.
Mày cố chấp quá vậy Trâm!
Diễm Trâm im lặng làm mặt ngầu tuy trong bụng nhỏ thật đã hơi xiêu lòng dạ khi nghe Thúy Thụy giảithích hoàn cảnh bắt buộc lúc bấy giờ. Xiêu dạ nhưng bản chất con gái cứ cố cương, thích lên mặt khi được nước. Diễm Trâm cũng vậy, nhỏ làm bộ như còn giận dữ lắm để Thúy Thụy kéo xe nhỏ vô tận thềm.
- Tao biết tánh mày đã cảm thông với tao rồi, nhưng ngoài mặt cứ làm bộ lạnh lùng.
Diễm Trâm hét toáng:
- Con khỉ! Không có thông cảm thông họng gì hết!
Thúy Thụy vuốt ve ngực bạn:
- Ý, hạ nóng kẻo mặt nổi mụn xấu thấy mồ. Vô đây, vô tao vắt cho một ly cam ngọt lịm là tống khứ tức giận!
Diễm Trâm vùng vằng:
- Tao không uống, tao về đây.
Thúy Thụy le lưỡi, cười cười:
- Tao biết mày đang khát gần chết, mày từ chối là sẽtiếc đứt ruột đấy!
Diễm Trâm bị nói trúng phóc tâm lý liền đập lên vai Thúy Thụy một cái muốn sụm bà chè:
- Còn khuya... còn khuya lắm.
- Còn khuya còn sáng gì, mau vô nhà tao đãi mày món khoai tây chiên dòn kẹp với thịt bò xào hành tây ngon cực kỳ luôn.
Diễm Trâm âm thầm nuốt nước miếng. Giờ này trưa rồi, dĩ nhiên bụng ai cũng cồn cào đói và cái nắng kinh khủng đốt khô cổ họng nhỏ từ nãy giờ. Một ly cam giải khác cung cấp độ "một ngàn" C và dĩa khoai tây vàng ươm bên cạnh đĩa thịt bò xào hành, ối... chắc không gì ngon bằng! Nước miếng Diễm Trâm trào ra, nhỏ nuốt đánh ực, chả biết thịt bò nhỏ Thúy Thụy xào chưa mà Diễm Trâm bắt trúng mùi thơm trong không khí. Bao tử càng bị kích thích hung bạo, nhưng muốn giữ sĩ diện, Diễm Trâm vờ buông lời cảnh cáo:
- Ðừng có đem "lương thực" ra mà chinh phục
"chiến sĩ" nghe!
Thúy Thụy cười khanh khách, mắt nhỏ long lanh nghịch ngợm:
- Tao nghe rõ bụng mày sôi... ùng ục, nước miếng nuốt ừng ực, hi hi hi... đừng có từ chối nữa mà. Tiếng cười trêu tức của Thúy Thụy khiến Diễm Trâm nhảy đong đỏng lên:
- Mày là con khỉ đột trong sở thú, là con đười ươi Phi Châu là...
Thúy Thụy cắt ngang:
- Tao có là phù thủy hay quỷ sứ đi nữa, nhất định mày cũng không
nghĩ chơi với tao mà, phải không?
Thúy Thụy né những cái đấm của Diễm Trâm, hai nhỏ cười vang làm bay mất tiêu cơn giận. Sau đó Thúy Thụy kéo Diễm Trâm vô bàn ăn, nhỏ nói:
- Có cần mượn đồ mát của tao để thay bộ áo dài nóngnực không?
Diễm Trâm xua tay đáp gọn:
- Không cần.
Nhấn được bạn ngồi vào ghế, Thúy Thụy lăng xăng mở tủ lạnh lấy những quả cam to, vắt ngay một ly đầy đường đá nhét vào tay bạn. Diễm Trâm không cần khách sáo, uống một hơi cạn quá nữa, cơn khác tiêu tan chỉ còn sự khoan khoái. Thật ra Diễm Trâm không bao giờ giận Thúy Thụy được dài lâu. Ðơn giản vì không ai hiểu DiễmTrâm một cách tế nhị hơn Thúy Thụy. Diễm Trâm là vua ăn hàng. Nhỏ có khả năng nhai vặt luôn miệng suốt ngày mà không hề ảnh hưởng gì tới "răng, hàm, mặt". Cái thú của nhỏlà ăn, là nếm tất cả các món ăn lớn nhỏ trên đời. Tiếc là nhỏ chưa có điều kiện đi vòng quanh thế giới nên tạm thời chỉ nếm tất cả các món ăn của học trò từ cóc, ổi ngâm đến bún riêu, bò bía, bột chiên... Nhỏ quả có "tâm hồn ăn uống" mà chỉ có Thúy Thụy mới hiểu sâu sắc về nhỏ. Cho nên, mỗi lần có chuyện gì điển hình như hôm nay, Thúy Thụy đều biết cách "xóa tội" bằng cách hối lộ cho Diễm Trâm những món ăn này hay món ăn khác. Lần này cũng không ngoại lệ, Thúy Thụy đã thành công trong chiến lược đẩy lùi bất mãn nơi cổ họng Diễm Trâm. Ðôi bạn đối diện nhau trênbàn ăn trải khăn trắng muốt. Thúy Thụy lém lỉnh hỏi:
- Thế nào, cam có ngọt không và khoai chiên bò xào có hấp dẫn không nhỏ? Mình rất ngại bạn ăn không ngon miệng, có gì nói thật mình đi tìm cách khắc phục nhé.
Diễm Trâm lườm bạn nhưng lần này cái lườm thật ngọt ngào. Chỉ có nhỏ mới trực tiếp cảm nhận chất cam ngọt dịu đi qua cổ họng khát cháy sung sướng như dòng suối đi qua mảnh rừng khô cằn, no đầy như đồng bằng ngập nước.
Còn khoai tây chiên kẹp thịt bò ăn lúc đói ngấu thích hơn cả được phong ngôi vua. Diễm Trâm không thèm nói cám ơn nhưng mắt nhỏ đã nói lên điều đó.
Nhỏ không đủ can đảm để kết tội Thúy Thụy nữa, chỉ trách nhẹ nhàng.
- Tao thấy mày ác thật đấyThụy ạ, lúc nãy tan học Vũ Thiên vác cái mặt buồn hiu.
- Gã buồn thây kệ gã, tao có mượn gã buồn đâu nào.- Thúy Thụy nhún vai.
Diễm Trâm nghiêm mặt:
- Tao hỏi một cách nghiêmchỉnh, tại sao mày ghét Vũ Thiên?
- Tao cũng xin trả lời một cách nghiêm chỉnh, tao ghét gã vì gã... có cái mặt thấy ghét.
Diễm Trâm đẩy một hơi thở ra:
- Lý do không chính đáng.
Thúy Thụy to mồm cãi:
- Quá chính đáng đi chứ!
Diễm Trâm cau mày, cong môi bóng mộng dầu mỡ, buông lời nguyền:
- Mày ghét của nào trời sẽ trao cho mày của nấy!
Thúy Thụy rung đùi:
- Làm gì có chuyện đó! Ðừng hòng hù dọa tao khỉ ơi!
- Chuyện đó rất thường xảy ra ở trên đời. Hãy đợi đấy, rồi mày sẽ thấy chuyện ông trời làm.
Thúy Thụy chu môi thách thức:
- Ðợi đấy thì đợi đấy chớ sợ quái gì. Tao nói cho mày nghe nhé, "nữ quái" Thúy Thụy không sợ mày cũng không sợ ông trời đâu?
Diễm Trâm đưa hai tay lên ngực:
- Con này kiêu ngạo thật! Tao vái trời có ngày mày rớt nước mắt vì người ta cho biết tay!
Thúy Thụy cười thích thú.
Diễm Trâm chun mũi xuống tiếp tục thanh toán dĩa khoai tây chiên.
Chuyện của Thúy Thụy coi như còn xa. Chuyện bây giờ là thong thả sảng khoái giải quyết bữa ăn trưa lý tưởng tại nơi đây. Nhai một lát, Diễm Trâm ngẩn đầu lên:
- Còn món gì ăn được nữa không?
- Còn cái đùi gà... sống nhăn.
- Trả lời ghét quá. Tao còn đói thiệt đó khỉ à.
Thúy Thụy rên rỉ:
- Mày ăn gì mà khiếp thế!
- Lỡ mang tiếng ăn trưa ở nhà mày, tao còn đói thì tức lắm.
Thúy Thụy gãi đầu:
- Thôi đành hy sinh cái đùi gà, để tao đi rô ti cho mày ăn.
Mặt Diễm Trâm sáng lên:
- Ðược đó, tao hứa với mày chỉ ăn thêm cái đùi gànữa là chấm dứt bữa ăn trưa.
Ăn xong đôi bạn rút rích bên nhau nằm nói chuyện. Tuyệt đối không ai nhắc đến tên Nhật Nam và Vũ Thiên, xong tận đáy lòng có trời mới biết mấy nhỏ có nghĩ đến hai cái tên quen thuộc ấy nữa không?
----------------
Gần hết học kỳ I mà nhóm bút "Me xanh" của trường do hai tay Vũ Thiên và Nhật Nam phụ trách vẫn như tê liệt chưa hoạt độngđược gì cả. Lẽ đương nhiênbởi vì hai anh chàng chẳngcó nhiều năng khiếu văn chương. Diễm Trâm có tíchcực tham gia, xong có lẽ"một cây làm chẳng nên non" thật, nên nhóm bút cơ bản kể như là thất
bại.
Thúy Thụy vẫn khinh khỉnh kiêu kỳ, nhưng hai gã con trai không thèm hỏi han thân mật gì với nhỏ nữa. Mới đầu Thúy Thụy cảm thấy như vậy là rất dễ chịu khi nhỏ không còn bị quấy rầy, phiền phức. Trong giờ học khôngcòn bắt gặp những cái nhìn vụng trộm dọc ngang. Nhỏ không còn dịp cong môi chu mỏ để cãi với người "láng giềng" bên cạnh. Ðôi lúc Thúy Thụy cố tình sinh sự nhưng ai kia vẫn câm lặng nhường nhịn không hề hé môi lên tiếng. Dần dà sự ơ hờ lạnh nhạt ấy khiến Thúy Thụy phát tức. Nhỏ cảm giác mình không còn gì là quan trọng nữa, hình như chẳng ai để ý tới sự cómặt của nhỏ. Ý nghĩ ấy làm cho lồng ngực của Thúy Thụy bị dồn nén đến khó thở. Nhỏ nghĩ mãi vẫnkhông biết mình phải làm gì, làm gì! Ðể ít nhất cũng phải bắt buộc họ chú ý đếnmình như ngày đầu.
Một hôm có giờ lao
động. Lớp của Thúy Thụy xui xẻolãnh bổn phận phải thanh toán đám cỏ trên sân trường. Thúy Thụy rất ngán ngẩm với công tác này nhưng không thể trốn trách nhiệm.
Diễm Trâm chu đáo kiếm một cái nón đội lên đầu, quần tây may loa mặc với áo pull bỏ trong "thùng" làm cho nhỏ có dáng gọn gàng thanh tú. Thúy Thụy diện quần jean, áo sơ mi trắng tinh trông rất đài cátthời đại. Nhỏ vô cùng khó khăn với công việc, nhổ cỏ bên cạnh Diễm Trâm, nhỏ luôn miệng rên:
- Trời ơi nắng quá chắc là thiêu rụi hai cái má của taoquá Trâm!
Diễm Trâm đay nghiến:
- Ai biểu... điệu! Lao động mà không trang bị nón cho đàng hoàng. Cái giá của kẻ tài tử là thế đấy!
- Thôi mày, đừng có xài xể tao. Làm ơn cho mượn nón chống nắng chút coi!
Diễm Trâm làu bàu nhưng cũng lột nón đưa cho bạn, để rồi chịu phơi đầu trần giữa cái nắng chang chang.Nhưng chỉ ít phút Diễm Trâm cảm thấy một trời mát rợp trên đầu mình. Thìra Nhật Nam không nỡ để mái tóc như dòng suối huyền kia đau khổ dưới sức nóng kinh khủng của ông mặt trời nên đội cái nón vải rộng vành của mình lên đầu Diễm Trâm. Hành động hiệp sĩ của Nhật Nam không thoát khỏi nhiều đôi mắt. Có mấy cô bạn cùng lớp che miệng cười khúc khích, một nhỏ khá bạo miệng không bỏ qua cơ hội chọc ghẹo.
- Lớp trưởng của tụi mình thật tốt bụng với phụ nữ.
Ðã có người khởi xướng, tức thì nhiều nhỏ khác phụhọa theo:
- Công nhận hiếm thấy ai quân tử như lớp trưởng mình.
- Một tấm gương sáng ngời về đức tính ga-lăng.
- Một con người có thừa lịch thiệp.
- Nhỏ Diễm Trâm diễm phúc quá nha!
Chưa nghe đụng chạm đụng chạm đến tên mình thì không sao, nhưng khi nghe tên mình thì Diễm Trâm lừ mắt làm mặt ngầu:
- Người ta nói con gái là chúa nhiều chuyện, các bạn là một chứng minh cụ thể. Tôi thật lấy làm xấu hổ.
Nhiều đứa len lén le lưỡi khi bị Diễm Trâm mắng tế nhị. Trong lớp ai mà chẳngbiết Diễm Trâm dữ dằn số một và ít ai dám dại khờ gây sự với nhỏ.
Ðám con gái vừa tắt lời thìđến lượt đám con trai chỏ miệng vào Nhật Nam:
- Xin lớp trưởng chỉ giáo cho một chiêu, cách lấy lòng người đẹp.
Hoặc:
- Có phải chúng ta là "đàn ông" thì cần phải tốt bụng như thế không?
Nhật Nam chỉ cười cười hiền lành:
- Các bạn muốn biết rõ thì cứ tự tìm mua sách về đọc.
Một tên đáo để cật vấn liền:
- Sách gì vậy Nhật Nam:
Ðứa khác cười ré lên:
- Có phải cuốn nghệ thuật"tê - y - cà - rốt" chăng?
- Hay là bí quyết chinh phục người đẹp!
Nhật Nam tuy là lớp trưởng nhưng tính ít nói , hiền như đất nên không mấy có oai phong trước đám bạn. Giờ bị liên tục tấn công anh gãi đầu, gãi tai nhìn thật khổ sở, gần như vô phương kháng cự với mấy thằng bạn quỷ quái.
Một đứa lém lỉnh to miệnghét:
- Lớp trưởng Nhật Nam đẹp trai, nếu sánh vai cùngngười đẹp Diễm Trâm là xứng đôi biết mấy. Khác nào ngọc nữ với tiên đồng,nè khi nào in thiệp hồng nhớ phát cho bọn tôi mỗi đứa một cái!
Nhật Nam đỏ mặt tía tai vìbị trêu chọc công khai. Cậu không biết cách nào "tắt đài" cái giờ "phát sóng" taihại mà các bạn đang tích cực tham gia.
Chúng cười ồ, xô vào nhau mà cười chỉ vì chuyện cái nón mà xé ra chuyện cặp đôi nhau.
Từ nãy giờ Diễm Trâm nghe tiếng của mấy gã contrai trong lớp hí hố với nhau nhưng nhỏ cố bậm môi làm thinh chờ phản ứng của Nhật Nam. Song nhỏ càng chờ thì Nhật nam càng câm như hến, lúng ta lúng túng như con gà mắc tóc, loay hoay chẳng biết đằng nào gỡ khiến Diễm Trâm bị vỡ tung cục tức đè nén nơi lòng ngực. Xui xẻo cho Hải"mập" là kẻ nói câu cuối cùng, bị Diễm
Trâm co giò đá cho một cáingay mông, còn phan thêm một câu đau điếng:
- Chỉ có nhà ngươi là thân phận Trư Bát Giới mới có cái đầu óc đen tối như vậy.Ðúng là "con heo mập" suýt bị người ta đem vô lò quay mà cũng không chừa cái tội lớp chớp hồ đồ.
Cả đám cười ngất, có đứa ngã ngữa trên bãi cỏ, đứa bò lăn cười sặc sụa, lại có