Polaroid
KenhGiaiTriAz.Wap.Sh
Wapste Tiện Ích Giải Trí
HOMETruyệnGAME
Bộ sách: ĐẠO GIA KINH
TẢI 200 E-BOOK SÁCH THUỐC NAM BẮC ĐÔNG Y GIA TRUYỀN
đoạn 17
Diệp Hân đành giơ khăn chào tạm biệt trứng vịt lộn rang me trong ngậm ngùi, đành chịu thôi, dù sao thì tiền cũng do tên này bỏ ra,coi như nhường hắn ta lầnnày vậy.
Nhưng những món khác, nhỏ nhất định sẽ chén sạch.
Bánh tráng muối, cá viên chiên, xúc xích, cánh gà…hãy chờ tao, tao đến đây.
- Ăn gì mà như con heo, látsau cho bà đi bộ về để tiêuhóa – Lập Khiêm nhìn mấy xâu cá viên chiên trên tay Diệp Hân lắc đầu thở dài.
- Haha, tại thức ăn này thơm mùi nhang quá, chỉ có ngu mới không ăn – Diệp Hân cắn cắn nhai nhairồi trả lời.
- Mùi nhang – Lập Khiêm nhíu mày, cậu cũng ăn mà,có nghe mùi nhang đâu.
- Thì nhang chùa đó mà, tiền mình không mất thì cứ tha hồ ăn – Diệp hân cười hì hì trả lời.
- Ai nói cho bà ăn không hồi nào. Tui cho mượn thôimà – Lập Khiêm bèn đáp – Mai mốt trả tui.
- Này! Ông đừng có mà làm quỷ keo kiệt như vậy nha. Ông kiếm được bao nhiêu là tiền, tui đây chỉ mới được hưởng lợi có một ngày. Nếu mẹ tui không cắt hết tiền tiêu vặt của tui thì tui cũng chả thèm ăn chực của ông đâu.Ông hãy lá lành đùm lá rách đi.
- Bà là bí đao chứ lá rách cái nỗi gì – Lập Khiêm bĩu mọi chê – Lá rách còn hơn bà.
- Vậy thì, bầu ơi thương lấy bí cùng, ngày sau có lúcnấu chung một nồi. Hehe
- Nấu chung bà để để biến thành cháo heo hay chi – Lập Khiêm phì cười – Ăn nhiều đồ chiên rồi, đi ăn kem thôi.
- Hehe, ông là tốt nhất – Diệp hân vui vẻ reo lên tánthành.
Diệp Hân xung phong đi mua kem vì tính Lập Khiêm không thích chen lấn ồn ào, mà chỗ bán kemthì đầy người nên Lập Khiêm lại một chỗ trống đứng chờ. Nhiều bạn nữ điqua thấy cậu thì nhận ra bèn chỉ trỏ, Lập Khiêm thấy vậy bèn cúi đầu xuống đất, để không ai nhận ra mình nữa. Dù sao thì, cậu cũng là ca sĩ đang được yêu thích hiện nay.
Diệp Hân vừa mua kem xong quay lại nhìn thấy cảnh đó thì thở dài, số khổmà, ai biểu ham hố làm thần tượng chi, đi đâu cũng có người dòm ngó. Thế là nhỏ đi đến bên cạnhLập Khiêm kêu lên:
- Khiêm…
Lập Khiêm vừa quay lại thì cảm thấy mát lạnh trên mặt. Hóa ra Diệp Hân chơi xấu để cây kem sát mặt cậu, thế là khi cậu vừa quay lại là dính một bệt kem trên mặt.
Diệp Hân thấy mình chơi khâm được Lập Khiêm thì khoái chí lắm , nhỏ phá ra cười lớn nhìn gương mặt đã dính đầy kem của Lập Khiêm.
Lập Khiêm trợn mắt nhìn nhỏ, Diệp Hân bèn vờ ngọtngào nói:
- Để tui lau dùm cho.
Nói xong nhỏ móc ra cái khăn tay định bụng tô tô chét chét thêm kem lên mặt Lập Khiêm, nhưng LậpKhiêm đã biết tỏng ý đồ của nhỏ bèn ngăn lại.
- Cám ơn lòng tốt chết người của bà .
- Người ta có lòng tốt, không nhận thì thôi – DiệpHân bĩu môi, nhỏ quay lại với cây kem nguyên vẹn trên tay mình, đang định há miệng ăn thì đã bị Lập Khiêm đoạt lấy .
Nhỏ chưa kịp kêu lên phảnđối thì Lập Khiêm đã há miệng to đớ một phát gầnhết phần kem bên trên khiến nhỏ nghẹn họng luôn. Ăn xong Lập Khiêm còn nhìn nhỏ thách thức. Diệp Hân nhìn cây kem đã được vinh hạnh tô điểm cho làn da không tì vết củaLập Khiêm nuốt ực một cáinói:
- Ăn thì ăn sợ gì.
Thế là nhỏ nghênh mặt cắn mạnh vào cây kem.
- Hân…- Lập Khiêm đột nhiên gọi.
Diệp Hân thầm nghĩ, Lập Khiêm định chơi lại trò chơi ịn kem lên mặt của nhỏ, nên cười thầm há miệng quay lại, định cắn hêt kem của tên này. Ai dè….
Khi nhỏ quay lại, không hề chạm vào sự mềm mại mát lành và ngọt ngào củakem mà chạm vào sự mềmmại mịn màng của cái má của Lập Khiêm.
Chẳng những vậy, nhỏ còn thấy một tiếng “click”, mộtánh sáng yếu ớt lóe lên.
Diệp hân còn đang đơ người , đứng ngây như phỗng thì Lập Khiêm đã rời xa, vừa bước đi vừa chăm chú gật đầu nhìn vàotấm hình mà mình đã chụplại bằng điện thoại di động.
- Cũng đẹp ghê.
Sau đó, cậu quay đầu lại nhìn Diệp Hân hỏi.
- Nói đi, có phải bà yêu thầm tui hay không?
- Yêu cái đầu của ông thì có.
- Tui có bằng chứng đây – Cậu giơ cái hình mà mình vừa chụp về phía nhỏ nói –Hôm kia bà tuyên bố bà là của tui, hôm nay lại hôn trộm tui, vậy có nghĩa là sao đây.
- Yêu ông! Tui yêu ông đếnchết đi được. Nói ông gnhenè:
Tình yêu như cái bánh thiêu
Ăn vô thì muốn thiếu điều ói ra.
Yêu ông hổng dám nói ra.
Để dành trong bụng cho ratừ từ
Diệp hân phá ra cười sau khi đọc xong câu thơ tự biên.
- Bà nói sao cũng được, tui có bằng chứng rồi, haha, bà đừng hòng chối.
Diệp Hân nhìn cái vẻ mặt đắc ý đầy gian xảo của LậpKhiêm thì cảm thấy lạnh người. Nhất định phải xóa cái hình này nếu không sau này bị tên này lôi ra uyhiếp thì chết. Nghĩ vậy, Diệp Hân đành lao đến giậtlấy cái điện thoại.
- Này, bà định cướp đời tri của tui ngay tại chỗ này à – Lâp Khiêm giơ cao cái điện thoại vừa trêu nhỏ.
Cả hai đùa giỡn ầm ĩ, cuối cùng mệt quá, cả hai đành thả người đi bộ. Tiếp tục ăn tiếp cây kem đã chảy gần hết của mình.
Dù thế nào đi nữa, kem vẫn vô cùng tuyệt vời, hai đứa dáng thon thon mảnh khảnh, cùng áo thun xanh nhạt, quần jean xanh, đầu đội nói kết jean, áo sơ mi dài tay buộc ngang eo, cùng vừa đi vừa ăn kem trông rất giống một đôi tình nhân hạnh phúc.
Nhiều bạn trẻ cũng ngoái nhìn họ, còn có người nói:
- Hai bạn ấy xứng ghê nha,mặc đồ đôi rất dễ thương….
Câu nói nhanh chóng lọt vào tai Diệp Hân, nhớ lại hồi nãy
cô bạn bán hàng cũng nói ý vậy, nhỏ nhìn lại thì thấy đúng là áo của nhỏ và của Lập Khiêm giống y chang nhau, đích thị là áo đôi chứ chẳng thểnào khác được. Lúc đầu nhỏ không để ý lắm do Lập Khiêm mặc áo sơ mi bên ngoài, do chen lấn nhiều nóng nực nên cả hai đều cởi áo ra buộc ở eo.
- Nè , sao tự nhiên ông lại tặng tôi cái áo này vậy? – Nhỏ dung dằn hỏi.
- Tặng bà cái áo này thì sao? Có vấn đề gì à?
- Cái này chẳng phải là áo đôi hay sao – Nhỏ nhăn mặt đáp.
- Ừ thì áo đôi.
- Người ta nhìn vào sẽ hiểu lầm đó.
- Hiểu lầm gì?
- Hiểu lầm hai đứa mình bồ nhau đó.
- Yên tâm đi. Chẳng qua tuithích cái áo này, mà nó lại chẳng bán riêng, đành mua luôn hai cái vậy. Áo nữ đương nhiên tui không mặt được, quẳng đi thì hơiphí, đành cho bà vậy – Lập Khiêm bèn giải thích.
Diệp Hân gnhe xong hơi tái mặt, hóa ra nhỏ đang mặc cái thứ mà hắn ta định vứt đi. Tức chết được.
Nể tình cái áo này rất đẹp, nhỏ rất thích, không thèm tình toán với tên này nữa.
Nhưng điều Diệp Hân đau khổ nhất là…hóa ra đây không phải là buổi đi chơi bình thường mà là một buổi ghi hình. Trời ơi, nhỏ đã làm nhiều điều rất ư là xấu hổ, mà với cái tình quái đảng không chịu được của ông chú đạo diễnthế nào cũng quay lại rồi đưa lên phát sóng mất thôi.
Nhỏ thương tâm đến nỗi không dám lên mạng xem lại cái clip quay lần thứ 2 của mình.
Vừa chào cờ xong, nhỏ Hằng đã lôi nhỏ đến một góc hớn hở nói:
- Bà xem cái cột bình chọn chưa.
- Cột bình chọn nào?
- Cái cột bình chọn xem bà có xứng với Lập Khiêm và mức độ yêu thích của mọi ngưới với bà ấy – Nhỏ Hằng nhắc.
Nhỏ giờ mới nhớ đến cái vụ bình chọn này, nhiều sựviệc đau đầu quá, nhỏ có tâm trạng đâu mà ngó ngàng đến nó, gật đầu ỡmờ hỏi:
- Ừ, thì sao?
- Nó đã chuyển sang màu xanh rồi, có nghĩa là thái độ của mọi người với bà đã có sự thay đổi.
- Thật sao ? – Nhỏ hớn hở hỏi.
- Đương nhiên, còn nhiềm comment nói tốt về bà kìa.Tụi bạn trong lớp cũng lên khen bà dễ thương tốt bụng trên đó .
Diệp Hân nghe xong thì vui ngất ngây.
Nhưng niềm vui của nhỏ càng dâng cao khi điểm kiểm tra của nhỏ tuy không đạt điểm cao nhất, nhưng nhỏ cũng được 8 điểm. Còn nhỏ Ngọc suýt soát 7.5 điểm. Vậy là nhỏ thắng rồi.
- Làm theo bất cứ yêu cầu nào của bên kia đưa ra – Nhỏ Hằng cười gian nói với nhỏ Ngọc.
- Nhục hình tra tấn chờ lệnh – Diệp Hân cười ngất kêu lên.
- Có – Nhỏ Hằng giơ ra cây nhíp nhướn mày cười gian.
- Hai người định làm gì? – Nhỏ Ngọc tái mặt rụt người nhìn cây nhíp trên tay nhỏ Hằng.
- Nhổ cỏ ngón chân cái giùm bạn thôi mà – Diệp hân xoa xoa tay tiến lại gần nhỏ Ngọc
Nói là làm, hai đứa liền kéo nhỏ Ngọc ngồi xuống ghế rồi lột giày nhỏ này ra bắt đầu công cuộc nhổ cỏ dùm.
Một cọng….tiếng la hét thấu trời xanh.
Hai cọng, nước mắt chảy ròng ròng.
Ba cọng, nhỏ Ngọc bắt đầucầu xin
- Ai thất hứa sẽ làm con chó
Nhỏ Hằng còn chơi ác hơn,nhỏ ngồi chu mỏ:
- Xì iiiiiiiiiiiii
- Được rồi, mình nhận sai, mình chịu thua – Nhỏ Ngọc ra nước mắt van xin.
- Được rồi, tha cho bạn ấy đi – Diệp Hân đứng dậy phủi tay nói.
Nhỏ Ngọc mừng rỡ bỏ chạy không dám quay đầu.
Diệp hân cùng nhỏ Hằng đập tay vui mừng. Nhỏ Hằng nhìn theo dáng nhỏ Ngọc nói:
- Hồi nãy bà chờ đến khi nhỏ té đái trong quần rồi hãy tha,
- Bà để đức lại cho con cháu đi – Diệp hân lườm nhỏ mắng.
Tâm trạng Diệp hân hưng phấn vô cùng, trong đời nhỏ lần đầu tiên chiến thắng oanh liệt như thế
Chú à ! Nhất định phải quay cái này sao chú – Nhỏnước mắt ròng ròng nhìn chú đạo diễn như chú thỏ con nhỉn bác thợ săn giương súng đầy vẻ tội nghiệp lẫn đáng thương.
- Đúng vậy! – Chú đạo diễnkhông thèm để ý đến bộ dạng đáng thương của nhỏ mà cứ thế gật đầu.
- Huhu , tại sao…tại sao chứ?
- Tụi còn vẫn còn ở độ tuổiđi học mà, một cảnh quay việc học là điều vô cùng hiển nhiên thôi mà.
- Vậy tại sao không quay tuần vừa rồi luôn đi, lại quay tuần này cơ chứ - Nhỏ nhìn chú đạo diễn đầyoán giận.
Hôm nay, mấy người bọn họ bắt đầu quay cảnh hai đứa cùng nhau học bài. Thế có khổ không cơ chứ. Vốn dĩ nhỏ định làm bài kiểm tra xong rồi thì tha hồ đi chơi, vứt sách vở quamột bên để có thể hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp màmấy ngày qua bị vùi lấp. Vậy mà….bây giờ lại phải tiếp tục đối mặt với sách vở thế này.
Diệp Hân chán nản ngồi tha thở một tràng.
“Nhà trường là nhà tù
sách vở là kẻ thù
đi học là đi tu
Thầy cô như sát thủ
thời gian như cao su
bạn bè như tôm sú”
- Bà đó, ngồi học bài mà hồn cứ để đâu đâu không hà – Lập Khiêm nhìn nhỏ mắng.
- Ông không nghe người ta nói à?
- Nói gì?
- Học hành như cá kho tiêu
Kho nhiều thì mặn học nhiều thì ngu!
- Ừ ! Nhưng nếu bà không chịu học thì :” Cỗng trườngđại học cao vời vợi - Đồng ruộng mênh mông đón emvề” . Hiểu chưa, không học thì bà có môn đi hốt phân bò mà sống thôi
- Xí , học làm chi, thi làm gì. Tú Xương còn thi rớt huống chi là tui – Nhỏ liền đưa ra một câu lý sự cùn để biện hộ.
- Tú Xương giống mà hay sao? Ông ấy còn có vợ nuôi, lại là người thông minh, chứ có như bà hay không? Người vừa không thông minh vừa lười , sau này làm sao mà sống. Sau này định làm nhà báo, báocha báo mẹ à – Lập Khiêm liền dập tắt ngay không chút thương
tiếc.
Bị mắng, nhỏ tức lắm nha, nhưng không thể nói lại tiếng nào hết, nhỏ tự an ủimình:” Bình tĩnh tự tin không cay cú. Âm thầm chịu đựng trả thù sau”
Thấy vẻ mặt cam chịu trong đau khổ, Lập Khiêm bèn động viên.
- Ráng đi, vì chưa hiểu bài nên bà thấy khó nên lười thôi. Chịu khó học, sau này hiểu bài sẽ thấy việc học rất thú vị. Vạn sự khởi đầu nan mà.
- Phải đó, vạn sự khởi đầu nan, gian nan bắt đầu nản – Nhỏ bèn giễu.
Lập Khiêm liền ném cho nhỏ một ánh mắt giết người, nhỏ nhún vai le lưỡi trêu lại Lập Khiêm.
- Nãy giờ học bài nhiều rồi,thay đổi không khí một chút cũng được.
- Hoan hô, giải lao, giải lao thôi – Nhỏ mừng rỡ vì Lập Khiêm đã đồng ý cho nhỏ nghĩ ngơi rồi.
- Không học bài nữa, đi làm bài tập đi.
Diệp Hân:”…”
Nhỏ nước mắt lưng tràn, hóa ra thay đổi không khí của cái tên khốn này là chuyển từ địa ngục này sang địa ngục khác mà thôi.
- Học phải đi đôi với hành – Lập Khiêm nhìn nhỏ đe dọa.
- Biết rồi, biết rồi. Củ hành đi đôi với củ tỏi chứ gì. Họcbài là được chứ gì.
Cuối cùng nhỏ phải ngậm ngùi vừa làm bài tập vừa nuốt nước mắt vào lòng. Ai bảo mẹ nhỏ nhận tiền làm chi, ai bảo nhỏ tự mình nhận mình là người của tên khốn này làm chi, ai bảo nhỏ hứa sẽ nghe theo lời hắn nói làm chi.
Trách trời trách đất chi bằng trách mình vậy. Huhu. Nhỏ vừa ngồi làm vừa than thở:
“Học cho lắm tắm hổng có quần thay
Học cho hay tắm thay hoàicái quần cũ
Học cho lắm cũng ăn mắm với cà
Học tà tà cũng ăn cà với mắm
Học cho lắm cũng đi tắm cởi truồng
Học luồn xuồn cũng cởi truồng đi tắm”
- Hay lần này chúng ta quay đến đây thôi, ngày mai quay tiếp vậy - Anh quay phim thấy nhỏ sầu thảm quá bèn lên tiếng.
- Phải đó, phải đó, nghỉ một chút đi – Nhỏ hồ hởi tán thành.
- Không được đâu anh, cái con sâu lười này, nếu cứ cho nghỉ thì sẽ thành quenthói. Ngày mai quay tiếp, nhỏ sẽ lại than thở tiếp màthôi – Lập Khiêm xua tay phản đối ngay lập tức.
Nhỏ tức giận phồng mang trợn má quay lại nhìn Lập Khiêm.
- Ông không thể nhân nhượng một chút à.
- Nhân nhượng là tự sát , độc ác là huy hoàng, bà biết không? – Lập Khiêm cũng không vừa nhướn mày đáp trả lại lơi nhỏ ngay.
- Thôi vầy đi. Hôm nay chúng ta tạm thời quay tớiđây thôi. Dù sao chú cũng muốn quay cảnh đi học trên trường của hai đứa, với lại hoạt động ngoại khóa của hai đứa. Quay xong, cắt ghép, chỉnh sữa lại một tí là OK. Quyết địnhvậy đi.
- Hả - Cằm nhỏ xuống tới tận cổ của nhỏ luôn.
Ôi trời ơi, vốn dĩ khi quay chỉ quay chừng một buổi mà thôi. Nhưng quay như vầy, chẳng phải là suốt tuần luôn rồi còn gì nữa chứ, vậy thì làm sao mà đi chơi đây. Thiệt là nhỏ tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà. Biết vậy nhỏ ráng ngồiquay cho xong luôn cái cảnh học bài này cho rồi thì đâu cần phải quay tiếp mấy bữa nữa chứ. Huhu.
- Cá không ăn muối cá ươn, con không ăn muối.....thiếu iot rồi con ơi – Lập Khiêm nhìn bản mặt như bún thiu của nhỏ phá ra cười chọc.
- Hôm qua quay thế nào ? – Nhỏ hằng thấy bộ mặt đưa đám của nhỏ thì hỏi.
- Đừng nhắc nữa – Diệp Hân ủ rũ trả lời. Đáng lí hôm qua là ngày nhỏ thấy sảng khoái vô cùng vì chiến thắng được nhỏ Ngọc, còn khiến cho nhỏ này chết khiếp một phen. Không ngờ nhỏ chưa được hưởng thụ lâu đã gặp ngay cảnh học hành.
- Nhưng đã xảy ra chuyện gì mà nhìn bà giống như ma vậy – Nhỏ Hằng chắc lưỡi hỏi.
Nhỏ đành thở dài kể lại, tưởng rằng bạn cùng mìnhsan sẽ, ai dè nhỏ hằng lại nhảy cẩng lên reo mừng:
- Thật hả? Mừng quá đi.
- Tui thảm vậy mà bà mừng à.
- Hầy, bà không biết gì hết trơn á. Có biết chương trình nào đang được yêu thích hiện nay hay không hả.
Ngoài việc ăn, nghe nhạc, xem phim, đọc truyện ra, nhỏ không hứng thú lắm với mấy cái chương trình khác. Cho nên dù nhỏ là nhân vật chính thì cũng chỉxem chơi như vậy thôi chứcũng không hề quan tâm đến nó có được yêu thích hay không.
- Vậy thì sao?
- Nếu như đến quay ở trường mình thì trường mình nổi tiếng lắm cho xem. Mọi người còn có cơ hội lên hình nữa chứ - Nhỏhằng phấn khích nói.
- Vậy chả lẽ bà thấy tui bị như thế mà bà lại vui à. Tui nói ra để bà tìm cách giúp tui mà – Nhỏ nổi giậnkhi thấy đứa bạn chả hề buồn cho sự mất tự do củanhỏ.
Nhỏ Hằng ngh nhỏ trách cười hì hì đáp:
- Thân heo vừa béo lại vừaù
Bảy nổi ba chìm với nước lu
Chết đuối quẫy chân không ai cứu
Đứa nào mà cứu, đứa ấy ngu
Nói xong nhỏ Hằng chạy vọt đi trước khi Diệp hân tóm được. Diệp hân tức giận dậm chân than trời:
- Bạn bè có phúc cùng chia,có hoạ ...trốn sạch ở nơi phường nào ???
Đang chạy giữa chừng, nhỏ Hằng chợt quay lại hỏi:
- Nè bà, vậy có phải hôm nay là bắt đầu quay cảnh trường học hay không?
- Ừ! Là hôm nay nè, bởi vậy tui mới rầu nè – Nhỏ thở dài một hơi.
- Sao mà phải rầu, tui thấy chuyện này thiệt là tuyệt quá đi mất.
- Ừ, tuyệt với bà chứ chẳngtuyệt với tui chút nào. Động não thử đi, ngu như tui mà quay cảnh học hànhtrên lớp, cô giáo kêu lên không biết làm bài, chẳng khác nào nói cho mọi người biết mình chính là đồ ngu hay sao?
- Ờ ha, cũng may tui còn não để động, còn bà chẳngcó não để động hèn chi ngu – Nhỏ Hằng tỏ vẻ vô tư đáp.
Diệp Hân tức nổ đom đóm mắt vì có đứa bạn chuyên sốc họng mình không.
Nhỏlườm nhỏ hằng một cái thiệt là bén .
- Thôi không nói nhiều với bà nữa, tui đi làm điệu đây, ngồi gần bà được thơm lay, hehe, quay bà sao thiếu phần tui được – Nhỏ Hằng thấy mặt nhỏ hầm hầm liền đánh bài chuồn
- Bà đúng là cái đồ:” Thấy người sang bắt quàng làm họ. Thấy người khó bỏ mặc đi luôn” mà
- Kệ tui – Nhỏ hằng bĩu môi – Vậy mà có đứa có quỳ xin được làm bạn với tui như bà mới chết đó.
- Có ma mới thèm quỳ dưới chân bà.
- Nói mới nhớ, hồi đó vì sao tụi mình thân nhau nhỉ- Nhỏ Hằng chợt reo lên.
- Không nhớ nữa .
Hai đứa đang hâm hở kéo nhau đi thì thấy nhỏ Ngọc đang đi về hước ngược lại. Nhỏ Ngọc thấy hai nhỏ thì đanh mặt lại, mím môi căm tức.
- Oan gia ngõ hẹp thật, đi đâu cũng gặp mặt – Nhỏ kề tai nhỏ Hằng nói nhỏ.
- Gì đây, bộ muốn tiếp tục nhỏ cỏ hay sao. Tụi này sẵn lòng lắm à nha – Nhỏ hất mặt hỏi coi ai sợ ai chobiết.
- Đừng vội đắt ý, lần này làdo Lập Khiêm dạy bà học mà thôi, có thắng cũng chẳng vẻ vang gì cả. – NhỏNgọc nhướn mày đáp – Lần sau sẽ không may mắn như vậy đâu.
- Cám ơn , mình chẳng thèm làm anh hùng gì hết nên không cần vẻ vang đâu . Càng không có lần sau – Diệp Hân cười châm biếm nói
- Mình thấy ngón chân bạnđược cắt cỏ nhìn rất đẹp, để mình giúp làm nốt chânbên kia luôn đi – Nhỏ Hằngcố ý trêu chọc.
Nhỏ Ngọc xanh mặt, lườm mắt nhìn nhỏ Hằng nói:
- Không cần.
Nói xong nhỏ Ngọc hất tócxách *** bỏ đi. Hai nhỏ nhìn theo dáng vẻ hấp tấp đầy sợ hãi của nhỏ Ngọc cười lớn.
- Đáng lí ra bà không nên mềm lòng, để tui cắt đi mái tóc của nhỏ đó, để coi sau này còn dám hất tóc chảnh chọe thế hay không cho biết – Nhỏ hằng nhìn bộ tóc dài phất qua, phất lại của nhỏ Ngọc mà phát ghét.
- Hầy, cười người chớ dại cười lâu, cuời hết hôm trước hôm sau lấy gì cười .Cứ để dành đó đi, mai sau chúng ta còn nhiều dịp khiến nhỏ tức học máu mà, lo gì. Đi thôi.
Được nhà trường chấp thuận đoàn quay bắt đầu ghi hình cảnh học bải của hai đứa trên lớp. Mấy đứa bạn thầm nhìn Diệp Hân mắng :” Sao bà không nói trước cho tụi tui biết để trang điểm cho đẹp”
Nhỏ đâu có ngu mà thông báo chứ. Nghĩ thử coi, một cái lớp học mà toàn bộ nữ sinh toàn mắt xanh mỏ đỏ không hà, nhìn giống cái động gì ngoài động bàn tơcủa 7 yêu tinh nhền nhện trong tác phẩm kinh điển Tây Du Ký chứ. Chỉ có cô giáo văn của nhỏ thì đúng là mắt xanh mỏ đỏ mà thôi. Chắc cô được thầy hiệu trưởng thông báo rồi nên đã kịp make up cho bản thân rồi. Trông bộ dạng nhu mì của cô mà choáng. Diệp Hân khóc thầm nhìn cô giáo:
- Cô à cô, rõ ràng cô đã nói là :” Các em hãy cứ học bình thường thôi, xem như không có chuyện gì” , vậy mà cô thì …chậc chậc….thật là hết thuốc nói mà.
Buổi ghi hình hết sức bình thường, vậy mà cả lớp lại căng còn hơn dây đàn mớighê chứ. Chả có đứa nào dám nhúc nhích rục rịch gì hết, đứa nào cũng mắt sáng hơn sao, trí tuệ minh mẫn. Xem đó, cũng có một ngày quỷ sứ biến thành học sinh ngoan . Chứ ngày trước hễ mà học môn văn là cả lớp tụi nó ca bài ca:
“Học trò ngày nay quậy tớitrời
10 thằng đi học 9 thằng chơi
3 thằng đến lớp 2 thằng ngủ
Còn lại thằng kia cũng gật gù”
Môn văn và giọng đọc văn đầy truyền cảm của cô vănchính là liều thuốc chữa bệnh mất ngủ công hiệu nhất. Cô văn của tụi nhỏ còn được bầu chọn là tiến sĩ gây mê mà.
Cũng may phước, hôm naylớp nhỏ học tiết văn, cô văn coi như cũng giúp nhỏ,cho nhỏ có dịp thể hiện. Kêu nhỏ đứng lên đọc bài văn cho cả lớp nghe.
Cuối cùng cũng trả qua được buổi ghi hình của lớpvăn một cách êm đẹp dù nó khá chán phèo. Mấy anh chị lại kéo sang lớp Lập Khiêm, nghe nói lớp hắn ta tiết sau là tiết toán, vậy là hắn ta sẽ có cơ hội khoe trí tuệ bẩm sinh của mình.
- Oa…oa…oa…cuối cùng cũng thoát khỏi cuộc sống bị ràng buộc rồi – Diệp Hânuốn mình vặn người reo lên mừng rỡ - Đi ăn thôi.
Nhỏ và nhỏ Hằng tung tăng tung tởn chạy đến căn teen trường mua bánhăn đặn mà xã stress.
- Không biết tui lên hình cóđẹp hay không nữa? – NhỏHằng vừa gậm bánh vừa trăn trở.
- Đẹp, chắc chắn đẹp mà yên tâm đi. Cùng lắm thì cỡ Chung Vô Diệm thôi mà – Diệp hân đáp lời.
- Bà có tin là tui biến thànhmá của Chung Vô Diệp luôn hay không – Nhỏ Hằng giật cái bánh của nhỏăn ngấu ghiến gọi là trừngphạt.
Hai nhỏ vừa bước vào lớp thì nhỏ Lan nhìn Diệp Hân bảo:
- Chi Thanh vừa kiếm bà.
Nhỏ vừa nghe xong thì taychân bủn rủn lấp bắp hỏi:
- Bà chị khủng bố đó tìm tui làm gì?
- Chị ấy biểu hôm nay bà nhớ đến buổi sinh hoạt để làm cái gì đó.
Biết ngay là bà chị khủng bố này bắt nhỏ làm osin rồi mà. Khổ lắm, số của nhỏ chắc là số osin mà, đi tới đâu cũng phải làm osinhết.
Trường của nhỏ có quy định, những thành viên không có chức vụ hay côngviệc gì được giao ở lớp thì phải tham gia công tác đoàn của trường. Mà số nhỏ khổ, trong cả trăm người tham gia, nhỏ lại được chị bí thư đoàn ưu ái đến nỗi nhớ mặt. Hễ nhỏ mà vắng thì bà chị này biết ngay. Mà nói là sinh hoạt cho sang trọng chứ thực chất là đi làm osin màthôi.
Đợi đến khi ra về, nhỏ dậmchân tuyên bố:
- Hôm nay tui cúp cua, quyết không đến tham giasinh hoạt đoàn đâu.
- Được tui ủng hộ bà, có việc gì tui sẽ thông báo lại cho bà ngay – Nhỏ Hằng gật đầu ủng hộ
mấy cái việc không hại đến bản thân là nhỏ này ủng hộ hết mình, dù rằng việc nàygây hại cho bạn bè nhỏ. Diệp Hân cứ việc cúp cua, nhỏ thì vẫn tham gia sinh hoạt, nhờ trời làm bạn bè với Diệp hân, đi đâu cũng có đôi nên nhỏ cũng hân hạnh được bà chị kia điểm mặt.
- Bà cũng đi cùng tui – Diệp hân lắc đầu nói
- Gì? Sao tui phải đi cùng bà chứ - Nhỏ Hằng trợn mắt nhìn Diệp Hân hỏi, nhỏ sợ cái chị bí thư này lắm nha.
- Bà không nghe câu ca dao này à:
Nắng mưa là chuyện do trời
Cúp cua là chuyện ở đơì học sinh
Cúp cua đừng cúp một mình
Rủ thêm vài đứa tâm tình cho vui.
- Cho nên bà phải đi cùng tui, chứ đi một mình tui thìlàm sao mà vui được. Ai bảo bà làm bạn thân của tui làm chi.
Sau đó không để cho nhỏ hằng có dịp chạy thoát, nhỏ cặp cổ nhò Hằng lôi đi.
Nhưng chưa được tới cổngtrường thì đã bị bà chị dữ dằn nắm đầu lôi lại kéo về phòng sinh hoạt của đoàn trường.
Nhỏ và nhỏ Hằng cúi đầu ủrũ theo chị Thanh đi mà thầm than:” Thôi rồi Lượmơi”
Nhưng thật may, chị Thanh không để ý đến việchai nhỏ bỏ trốn mà nói:
- Buổi văn nghệ sắp tới, nhà trường bảo đoàn viên chúng ta phải diễn một vở kịch giải trí vì có khách tham dự đến tham quan. Nhưng trong tiết mục của chúng ta không hề có một vở kịch nào do đó cần gấp rút viết kịch bản và diễn tập ngay. Số lượng tiết mục ca nhạc sẽ bị giảm bớt.
- Không được, em đã tập luyện rất nhiều để trình diễn, bây giờ tự nhiên nói bỏ là sao. Rất nhiều bạn thích giọng hát của em lắm – Một bạn nam lên tiếng phản đối.
Cái tên này là một tên đáng ghét rất ư là choảnh chọe, Diệp Hân và nhỏ Hằng rất ghét. Đặc biệt hắn ta lại học cùng lớp với nhỏ Ngọc cũng là anh em bà con gì gì đó của nhỏ Ngọc, đúng là một bọn chómèo một giuộc lúc nào cũng hách dịch. Hắn tự cholà mình hát rất hay.
- Ai da, đúng đó, bạn Khánh nói rất đúng, em rấtthích nghe bạn ấy hát – Diệp hân bèn lên tiếng, cố tình châm chọc hắn ta – Thích đến nỗi mỗi khi thấybạn ấy bước lên sân khấu là em muốn hát bài hát Hoa sứ nhà chàng ghê luôn.
- Làm gì có bài hoa sứ nhà chàng, chỉ có bài Hoa sứ nhà nàng thôi – Tên Khánhnghe được khen khoái lắm, nhưng thấy Diệp Hân nói sai, bèn lên tiếng đính chính.
- Không phải đâu, bài này là bái Hoa sứ nhà chàng, để mình hát một đoạn chobạn nghe – Nói xong nhỏ hắng giọng hát -Đêm đêm gửi mùi hương, mùi hôi nách của chàng, đốt trầm hương để vái. Nhờ trời giúp giùm con, trị hôi náchcho chàng …”
Mọi người gnhe nhỏ hát xong thì cười nghiêng ngả.Số là cái tên này có chứng bệnh hách nôi tức là hôi nách không chịu nổi luôn. Mỗi khi hắn ta lên sân khấu hát, là hát liên tù tùy 5 bài. Lại còn nhảy múa nữa mới chết, cho nên khi hắn ta bước xuống thì mồ hôi chảy ròng ròng kéo theo mùi hương làm chết mũi .
- Bà nói xem, ở đây có ai hát hay hơn tui hả?
- Có đó. Chẳng phải ở trường mình có ca sĩ nổi tiếng hay sao – Nhỏ đắc ý đáp – Lúc đó để bạn ấy hát, có phải hơn hay không?
Tên Khánh tái mặt nhìn nhỏ giận dữ.
- ý em nói là lập Khiêm hả?Nhưng em ấy có chịu hát hay không? – Chị Thanh nghi ngại bèn hỏi.
- Chị yên tâm, bạn ấy sẽ hát thôi – Diệp Hân tự tin đáp, dù sao chú đạo diễn cũng muốn quay cảnh cả hai sinh hoạt ở trường mà,đây là cảnh quay tốt không thể bỏ qua nha.
- Được, tốt lắm…quyết định như vậy đi – Chị Thanh gật đầu trong vẻ mặt bí xị của tên Khánh – Diệp Hân, chị gọi em lên đây là để nói, chị quyết định em phụ trách viết kịch bản cho vở kịch.
Về TRANG CHỦ
Lượt xem:613.
SỔ TAY BÀI THUỐC NAM GIA TRUYỀN. TỪ CÂY NHÀ LÁ VƯỜN- Tác Giả: LÊ VĂN TUYÊN
Bí Mật Tư Duy Triệu Phú
Sách Thuốc Nam Kinh Nghiệm Chữa Bệnh Gia Truyền
Khám Phá Bí Mật Ngữ 12 Chòm Sao Trong Tình Yêu
Truyện Tình Yêu Hay
KHO TÀI LIỆU SÁCH THUỐC NAM ĐÔNG Y CŨ QUÝ
THÔNG TIN
ADMIN:Thông Tin Bản Quyền: LÊ VĂN TUYÊN- Sinh năm 1988- KHU ĐÔ THỊ GIẢI TRÍ CAO CẤP MỚI:- Xóm 10- Thôn Văn Quang- Xã Nghĩa Hương- Huyện Quốc Oai- Hà Tây- Hà Nội- VIỆT NAM
SĐT: 0336631403
SĐT: 0929668648

.Liên Hệ FACEBOOK:LÊ VĂN TUYÊN
Về TRANG CHỦ
Copyright 2014 © kenhGiaiTriAz.Wap.Sh