Chúng tôi vào đến phòng khách. Tôi vừa đỡ Thanh Mai ngồi xuống ghế thì điều gì mong đợi cũng đã đến. Bà Thanh tay cầm tờ xét nghiệm giận dữ:
- Thanh Mai, đây là cái gì?
Thanh Mai sợ sệt nép vào người tôi:
- Anh ơi, anh nói đi, chúng mình ko giấu đc nữa rồi!
Thanh Mai vừa dứt lời thì 6con mắt lại đổ dồn vào tôi.
- Cậu Lâm, có chuyện gì giấu giếm cậu nói rõ đi! Cáitờ xét nghiệm có thai này là thế nào? – Bà Thanh gầnnhư muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Tôi lắp bắp:
- Cháu… cháu… xin… lỗi… Cháu… cháu… và… và Thanh Mai… đã… đã có… có… có… con với nhau ạ!
“Chát” - Một âm thanh kinhkhủng vang lên. Khuôn mặttôi lĩnh trọn cái tát nảy lửa,nổ đom đóm mắt và in hằn5 đầu ngón tay của bà Thanh. Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng tôi vẫn bị sốctrc cái tát giáng trời của bà.
- Lâm! Mày vừa nói cái gì? -Lần này đến lượt mẹ tôi điên!
Tôi chưa kịp trả lời câu hỏi của mẹ tôi thì ngay lập tức thấy bà Thanh lao vào, lôi xềnh xệch Thanh Mai ra khỏi người tôi.
- Con Thanh Mai, mày ra đây, mày ra đây cho tao!
- Mẹ ơi! Con biết lỗi rồi!... Mẹ ơi!...
Tôi muốn giữ lấy cô ấy, nhưng bà Thanh đã ném ánh mắt giận giữ vào tôi:
- Cậu Lâm! Tôi nghĩ cậu là người tử tế nhưng hoá ra cậu cũng chỉ như bao thằng chó đểu khác. Tôi tưởng cậu hiền lành, tử tế, yêu con Thanh Trúc nhà tôi,ai dè cậu dám lừa gạt, dụ dỗ con Thanh Mai. Cậu là thằng chó má! Quân xấu xa! Thằng mất dậy!
- Bà Thanh! Dù gì thì tôi cũng là mẹ nó, bà chửi nó khác nào chửi vào mặt tôi hả? - Mẹ tôi giận dữ chả kém. – Bà phải xem lại con gái bà chứ! Con gái con đứagì mà mới nứt mắt ra đã ngủ với trai! Gìơ mới ễnh bụng ra! Con trai tôi mà phải thèm đi dụ dỗ cái loại con gái như con bà sao?
- Bà Kim! Bà…. Con Thanh Mai! Mày nghe rõ chưa? Mày bôi do chát chấu vào mặt mẹ mày rồi đó con ơi! Mày đẹp mặt chưa? Mày nghe người ta chửi nhục chưa con? Tao… Tao phải đánh chết mày. – Bà Thanh gào lên rồi quay ra vớ ngaycái cán chổi vụt lia lịa vào Thanh Mai.
- Á! Á…. Mẹ ơi…. Đừng… Á… con đau lắm!... A… A… - Tôi ko thể chịu đựng thêm nữa, tôi lao vào ôm lấy Thanh Mai đỡ cho cô ấy những cái đòn đau đớn. Bà Thanh vẫn ko chịu dừng tay mà vụt tới tấp vào cả tôi lẫn Thanh Mai. Thanh Mai ôm ghì lấy tối, nước mắt giàn dụa, răng cắn chặt để chịu những cái đánh mạnh từ cái cán chổi cứng nhắc. Tôi cũng siết chặt lấy cô ấy, giang người chắn đỡ cho cô ấy. Lần đầu tiên tôi cảm nhận nỗi đau thể xác lớn thế này. Ko phải vì những cái vụt bầm người lên cơ thể tôi mà là trên cơ thể yếu ớt của Thanh Mai. Những tiếng gậy nện vào người như bọp nghẹt lấy tôi. Tiếng kêu đau chỉ còn đủ sức rung trong cuống họng củaThanh Mai khiến tôi đau đớn vô cùng.
Có lẽ bà Thanh sẽ ko chịu dừng lại nếu như Thanh Trúc và mẹ tôi ko chạy lại kéo bà ấy ra.
- Mẹ ơi đừng đánh nữa! Mẹ ơi, con xin mẹ! Đừng đánh em nữa!
- Bà Thanh! Bà ko đc phép đánh nữa! Bà ko đc đánh con tôi!
- Mẹ ơi! Thôi đi mà! Đừng đánh nữa!....
Cuối cùng, mẹ tôi và Thanh Trúc cũng lôi bà Thanh ra khỏi chúng tôi.
- Con mất dậy! Đứa con gái mất nết!... – Bà Thanh lại gào lên! Thanh Mai ngước đôi mắt đẫm nước lên nhìnmẹ:
- Con yêu anh Lâm! Chúng con thực sự yêu nhau! Còn mẹ và bác Kim thì sao? Hai người chỉ biết làm theo ý mình nhưng có bao giờ để ý xem con cái mình có thựcsự vui vẻ ko? Hai người có quan tâm tới con cái ko? Cóbiết anh Lâm, chị Trúc – haingười họ ko có yêu nhau? Nhưng hai người cứ một mực, cứ tự sắp đặt và ép buộc tất cả! Con muốn lấy anh Lâm, con yêu anh ấy, con có con với anh ấy thì sai à?
- Mày!... Mày…. Nói gì? Tao cho mày ăn học mà mày nói với tao thế à? Mày nghe cho rõ đây, nhất định tao ko bao giờ cho mày cưới rõ chưa? Có thai thì nạo! Tao ko cần cái loại connhư mày và cái thằng rể chó má kia!
- Bà tưởng tôi cần cái loại con dâu như con gái bà sao? Có cho ko tôi cũng ko thèm! Cái loại con gái ko biết nhục là gì!
- Mẹ! Mẹ đừng xúc phạm đến Thanh Mai như vậy? Côấy ko đáng để mẹ làm như thế! Con yêu cô ấy! Và con sẽ lấy cô ấy! Mẹ ko có quyền cấm đoán con! – Tôi khùng lên với những gì màmẹ tôi đã nói về ng con gáitôi yêu. Thanh Mai ko đáng bị đối xử như thế! Cô ấy ko phải là loại con gái như mẹtôi nghĩ. Tôi yêu cô ấy và nhất định tôi chỉ lấy mình cô ấy thôi!
- Mày! Mày giỏi thì cứ lấy nó đi! Tao từ mày luôn!
- Mẹ!...
- Con Thanh Mai nhà tôi có thối tha thế nào cũng ko bao giờ tôi thèm gả cho nhà bà!... Con Thanh Mai, đứng dậy về ngay cho tao! – Thanh Mai bị bà Thanh lôiđi. Đôi bàn tay tôi ko thể nào giữ nổi bàn tay bé nhỏ,mong manh của cô ấy. Bởi sau tôi còn có sức mạnh ghìm chặt từ mẹ. Mẹ tôi ôm ghì lấy tôi, nhất quyết ko cho tôi níu giữ người con gái tôi yêu. Thanh Mai cứ xa tôi dần, xa tôi dần. Những tiếng kêu yêu ớt của cô ấy vang lên, cào xé ruột gan tôi:
- Anh Lâm cứu em với!... Cứu em với…. Anh Lâm ơi.…