Tiếng nói lạnh lùng của Phong vang lên ở đằng saukhiến tôi giật mik, cuộc trò chuyện bị gián đoạn. Phong đi đến bên cạnh chỗtôi và bác Hải đang đứng, khuôn mặt lạnh tanh, sắc thái rất khó coi, trong đôi mắt màu cà phê của hắn hình như có lửa. Sao vậy nhỉ? lại ăn nhầm phải bả chuột à???
- À, Phong lại đây, chắc con cũng biết Nhiên nhỉ? con bé là con gái bạn đại học của bố hồi xưa_ bác Hải lên tiếng
- Hừ…_ Phong khễ nhếch 1 nụ cười mỉa mai nhìn tôi nói_ Sao cơ? Ko chỉ quen biết thôi đâu, chúng con rấtthân nhau đấy, bố biết ko cô ấy là "thần đồng thông minh số 1" của trường con à?
Hắn cố tình nhấn mạnh câu"thần đồng thông minh số 1", híc híc sao nghe khen mà tôi lại có cảm giác đángsợ thế nhỉ, lạnh cả xương sống, thấy gai gai trong người. Hắn nói vs bác Hải mà cứ nhìn tôi chằm chằm như mún ăn tươi nuốt sống. Ko lẽ…tôi lại làm gì sai sao.
Ko ổn rồi, nếu tình trạng này cứ kéo dài ko khéo tôi bị hắn nhìn ra tro mất, chuồn lẹ thôi. Nghĩ vậy tôi bèn nở 1 nụ cười hình bán nguyệt nói vs bác Hải:
- Thôi bác và Phong cứ nói chuyện cháu ra kia có chút vc ạ_ tôi nói rồi kéo tay ôngthầy khỉ vàng đi, cái tên PX Phong này đúng là nắng mưa thất thường y như con gái vậy, ko bít ai đen đủi như cái chủi lại vớ phải người như hắn nữa, híc.
Tôi đang típ tục sự nghiệp dang dở là chọn thức ăn cống cho cái dạ dày, thì thấy mĩ nhân Thảo Vân yểuđiệu bc đến, trên tay là ly rượu vang đỏ, môi nở 1 nụ cười "dịu dàng" đầy sát khí.
Tôi nuốt nc bọt quay ra nhìn cô nàng, lại sắp có chuyện gì xảy ra đây? Ko phải là định đánh ghen đấychứ, có thể là cho tôi 1 cái bạt tai nháng lửa, hay là hất rượu vào mặt..v..v.. ôi ôi có thể lắm chứ, con gái mà. Nghĩ vậy tôi bèn hiên ngang đứng đó thủ thế chuẩn bị đón nhận những ngón đòn của cô nàng.
Nhưng hình như tôi đã đánh giá thấp kẻ đứng thứ 2 trong bảng điểm của trường thì phải, cô ta ko ngốc đến như thế.
Vân vẫn mỉm cười dịu dàngnhìn tôi, trông ko giống 1 kẻ đi đánh ghen cho lắm. Đến khi khoảng cách giữa chúng tôi chỉ còn là vài chục cm, Vân đột nhiên đá 2 chân vào nhau, giả vờ bị ngã, li rượu vang đỏ trên tay cô ta hất thẳng vào người tôi, khiến tôi ko kịp trở tay, chiếc váy trắng lĩnhluôn vết rượu đỏ, mà lại ngay ở phần nhạy cảm ms đau chứ.
Tôi sững sờ, mọi người cũng sững sờ, tôi vội nhìn xuống chiếc váy bị lấm bẩncủa mik rồi nhìn Vân lắp bắp:
- Cậu…cậu..
Vân nhìn tôi nở nụ cười ko thể đểu hơn, rồi ngay lập tức trở về vs vẻ thỏ non gặm cỏ thường ngày, vội vàng chạy đến xuýt xoa nhìn tôi nức nở nói:
- Xin lỗi, xin lỗi cậu Nhiên ko phải tôi cố ý đâu, chỉ tại cái giày cao gót này khiến tôi vấp té_ cô ta đưa tay lên lau ns mắt sụt sùi nói, diễn vở kịch oan thị mầu rồi quay sang mọi người_ nếu ko tin cậu cứ thử hỏi mọi người xung quanh xem, tôi thực sự bị vấp ngãmà
Xung quanh những tiếng đồng tình nổi lên, họ thi nhau gật đầu đồng ý trc lờithanh mik của Vân.
Tôi cố nén giận, quai hàm bạnh ra chỉ hận chưa úp cả cái bánh kem vào mặt con nhỏ. Phải bĩnh tĩnh, bình tĩnh lại, h ko phải là lúc tức giận. Có lẽ tôi đã đánh giá quá thấp Vân, nhưng ngược lại, cô ta cũng đánh giá quá thấp tôi khi dám giở trò đó ra vs tôi. Hừ, nếutôi mất bình tĩnh và nổi giận thì kế hoạch của cô ta chắc chắn sẽ thành công, và tôi là người bị bẽ mặt. Nhưng rất tiếc, bạo lực ko phải là cung cách của tôi vàđặc biệt bỏ qua mọi chuyện lại càng ko phải là cung cách của tôi. Hừ mún đóng kịch chứ gì, tôi đây cũng đóng đc.
Nghĩ vậy tôi bèn liếc mắt về phía bàn tiệc ở ngay bên cạnh, rồi nở 1 nụ cười dịu dàng ko kém nhìn Vân nói:
- Ko sao đâu, mik biết mà
Vân có vẻ ngạc nhiên trc hành động của tôi, cô nàngcứ trố mắt nhìn tôi như thểvừa nhìn thấy 1 bệnh nhânbị mắc bênh thần kinh lại bít làm đề thi đại học.
Tôi liếc Vân khắp lượt, rồi ánh mắt chợt dừng lại ở dưới chân cô nàng, đến lúc đóng kịch đây. Ánh mắt tôi chợt mở to ra, lộ rõ sự kinhhoàng, tôi đưa tay lên bụmmiệng lùi dần về phía sau, còn Vân thì chẳng hỉu gì cả,trố mắt nhìn tôi
- Vân này, cậu đứng im đấynhé, đừng động đậy_ tôi run rẩy nói
Vân khó hiểu nhìn tôi nhíu mày đáp:
- Cậu nói linh tinh cái gì vậy, tôi ko hỉu
- C..o..n r..ắ..n _ tôi nuốt nc bọt ừng ực, lắp bắp nói ko ra tiếng
- Cái gì cơ? Nói to lên xem nào_ Vân vẫn ngơ ngác ko hỉu
- Có con rắn đang bò dưới chân cậu kìa_ tôi hét to lên,ngay lập tức mọi người đểu hốt hoảng vội tản đi, có người còn kêu rú lên, còn Vân thì khỏi phải nói cônàng hoảng đến mức nào, theo phản xạ tự nhiên nhảy dựng lên và tiếp đất an toàn vào…..bàn tiệc bên cạnh, khiến nc hoa quả, rượu, bánh gato đổ hết vàongười. Thanh công, hehe.
Tôi nhìn khuôn mặt đang tức đến nỗi nếp nhăn nổi lên chằng chịt trông giống như mụ phù thủy simna của Vân nở 1 nụ cười tươi"dịu dàng" nói:
- Tôi giành nhà vệ sinh trc nhé
Xong quay đầu bỏ đi thẳng.Đã bảo mà đụng đến tôi là chỉ có thê thảm, cho tôi 1 thì tôi sẽ trả lại gấp 10, bảntính tôi nó vốn hảo tâm thế đấy, kha kha.
- Em mặc vào đi kẻo lạnh._ tiếng thầy Thiên đột nhiên vang lên khiến tôi giật mik,chiếc áo vest đen đẹp đẽ đãđc khoác lên người tôi, ôngthầy ko nhắc thì tôi cũng đang cảm thấy hơi lạnh
đây, đặc biệt là chỗ bị phầnrượu loang ra, thật là khó chịu
- Cảm ơn thầy, thầy ra xe trc đợi em đc ko, em vào nhà vệ sinh 1 lát rồi ra, chúng ta sẽ về._ tôi mỉm cười nói
- Ừm, tôi sẽ ra trc đợi em, nhớ cẩn thận đấy._ Ông thầy khỉ vàng dịu dàng nói rồi quay người bỏ đi.
Tôi thở dài mệt mỏi rồi bc vào nhà vệ sinh, chao ôi cáiđầu sắp nổ tung rồi đây. Sau khi rửa qua loa mặt mũi và phần váy bị bẩn tôi khoan khoái bc ra khỏi nhàvệ sinh thì…
- Khoan đã…….._ tiếng 1 người vang lên khiến tôi giật mik
- Tao cần nói chuyện vs mày
Tôi quay ra nhìn người đang đứng đối diện vs mik,vuốt tóc lạnh nhạt hỏi:
- Có chuyện gì thế? Muốn trả thù à?
Người đó ko ai khác chính là Vân, cô nàng trừng mắt nhìn tôi quát:
- Mày làm tao bẽ mặt trc bao nhiêu người mà còn dám giở cái giọng ấy ra à? Con ranh.
Tôi nhìn điệu bộ thể thảm của Vân mà suýt nữa phá lên cười, 1 hotgirl lúc nào cũng yểu điệu, đoan trang, nhất nhất bảo vệ hình tượng đẹp đẽ của mik vậy mà h trông nhếch nhác, khó coi chẳng khác gì nàngcông chúa cóc cả. Hừ đáng đời, ai bảo chọc vào tôi làmgì, nghĩ vậy tôi thản nhiên đáp:
- Cậu ăn nói cho cẩn thận nhé, tôi nhớ ko nhầm thì người gây sự trc là cậu ms đúng, tôi chỉ trả lại những gì cậu đã cho tôi thôi. Cậu có dám nói vs tôi rằng li rượu lúc nãy là cậu ko cố ý?_ tôi nhướn mày hỏi
- Phải, lúc đó là tao cố ý đấy, rồi sao? Mày đáng bị như vậy, cái gì mày cũng cướp của tao, từ thành tích học tập cho đến Phong._ Vân hung hăng nói
Chẹp…Chán chết lại liên quan đến Phong, sao ai cũng thix gây sự vs tôi chỉ vì hắn thế nhỉ? Hắn đúng làcái đồ xui xẻo,Tôi mà là bố hắn thì tôi đã bán tống bántiễn hắn sang Trung Quốc, gả cho 1 con mụ khọm già lắm của thix gặm cỏ non rồi.
- Tất cả chỉ tại mày, nếu ko có mày thì mọi thứ đã thuộc về tao rồi. Sao cái chậu hoa ấy ko đưa mày biến mất luôn nhỉ?_ Vân hét lên
Chậu hoa, chậu hoa nào nhỉ, sống bao năm trên đờimà tôi lại ko biết mik thích chơi hoa đấy. Khoan đã chẳng lẽ chậu hoa mà Vân nói đến chính là cái thứ đã suýt đưa tôi đi gặp các cụ tổ tiên nhà mik ư? Tôi mở to mắt nhìn Vân bàng hoàng, nghiến răng trèo trẹo gằn giọng nói:
- Vậy ra cậu là người đã vấtchậu hoa xuống đầu tôi??
- Đúng, ko sai, sao nào địnhtố cáo à? Miễn đi chẳng ai tin mày đâu._ Vân khinh khỉnh nói
Tôi nhìn khuôn mặt đểu giả của con nhỏ chỉ hận ko giáng cho nó mấy cái tát vào mặt, suýt nữa là tôi mất mạng vì nó thế mà còn giở cái giọng "ta đây ko bao h sai" của mik ra nữa chứ, con gái thời nay đúng là đáng sợ, đặc biệt lànhững loại chết vì liều như Vân, chung qui cũng chỉ tại 1 chữ tình. Bực mik quá, đãthế tôi cứ chọc ngoáy vào cái chữ tình của cô ta cho bõ ghét. Nghĩ vậy tôi bèn nở 1 nụ cười ranh mãnh nói vs Vân:
- Ai da, thôi tôi cũng ko mún để ý đến nữa, dù sao thì cũng phải cảm ơn cậu, nhờ có chậu hoa đó mà chúng tôi đã xích lại gần nhau hơn._ tôi nhấn mạnh câu sau
- Cá..i gì..ì.ì cơ…?_ Vân lắp bắp hỏi
- Chắc cậu đứng trên tầng cũng biết, người cứu tôi hôm đó là Lam Phong phải ko?_ tôi mỉm cười nói rồi nhìn vào nét mặt xa xầm vìtức của Vân khoái chí nói tiếp:
- Thực ra, lúc đầu Phong chưa thix tôi lắm đâu, nhưng sau lần đó tôi và cậu ấy dần hỉu nhau hơn và chúng tôi đã có bước chuyển biến lớn, ai da thực sự phải cảm ơn cậu rồi.
- Mày…m..ày đã dụ dỗ cậu ấy phải ko?_ Vân nghiến răng tức giận nói.
Tức nữa đi, cho cô ghen đến chết ms thôi, cái đồ độc ác, giết người ko ghớmtay, chẳng hỉu cô ta lấy đâura cái dũng khí để ra tay vs 1 người dễ thương như tôi cơ chứ.
Mà đúng là sau lần đó tôi đã hỉu tên Phong hơn thật, bản chất của hắn là 1 tên lưu manh giả danh tri thức,ác quỉ đội lốt mĩ nữ xí lộn mĩ nam, độc tài phát xít thix làm theo ý mik… biết bao nhiêu là tính xấu của hắn lòi ra, tôi mà thèm tiếnthêm 1 bước nữa vs hắn à?Còn lâu. Và còn cả first kiss của tôi nữa chứ. Sax lại nghĩ gì thế này? Ôi ôi đúng là dư âm ám ảnh mà, tôi đãquyết định vứt nó vào phần ruột già tống tiễn ra ngoài rồi mà sao bây h lại nhớ đến cơ chứ. Ko đc, ko đc..
- Nói mau lên, chính mày đã dụ dỗ Phong phải ko?_ Tiếng quát của Vân vang lên khiến tôi giật mik, cắt ngang dòng suy nghĩ
- Phư phư, mún nghĩ sao cũng đc, nhưng tôi dám chắc vs cậu 1 điều, rằng nếu tôi là hắn tôi sẽ chẳng bao h đi thix 1 cô gái tính xấu như cậu đâu_ tôi mỉa mai
___CHÁT____
Vân tức giận vung tay, 1 cáitát nháng lửa hạ cánh xuống khuôn mặt mịn màng do dùng olay thường xuyên của tôi. Tôi ôm bên má đỏ lừ vì bị đánh lừ mắt nhìn Vân gằn giọng mỉa mai nói:
- Hừ… thì ra đây là bản chấtthật của cậu, hung hăng và bạo lực, tôi tự hỏi 1 người cư xử vô văn hóa như cậu sao lại có thể đứng thứ 2 của trường nhỉ?
- Mày…._ Vân vung tay địnhgiáng cho tôi thêm1 cái tát nữa, lẽ dĩ nhiên là tôi ko ngu đến mức để cho con nhỏ đánh tiếp, nhanh như cắt tôi giơ bàn tay của mik lên giữ lấy tay Vân nhếch mép cười nói:
- Bác Hồ từng nói: "cái tát ko chỉ làm đau còn người, mà nó còn làm nhục con người ta" (tôi bịa đấy) có biết vì sao cậu ko bị lãnh lại 1 cái tát từ tôi ko? Bởi vìtôi là 1 cháu ngoan Bác Hồ nên ko thix làm trái lời Bác dạy_ tôi tự hào vỗ ngực nói, ôi Bác mun năm, Bác kính
yêu….zô zô.
Vân nhìn điệu bộ khinh thường của tôi tức giận dùng tay kia định giáng cho tôi 1 cái tát nữa (ai da, con nhỏ này hổng phải cháu ngoan Bác Hồ, đừng chơi vs nó)
Tôi nhanh tay dùng bàn tay kia của mình đón lấy tay Vân, 2 bàn tay của cô nàng đều bị tôi hoàn toàn khống chế. Tôi nhìn cái đầuxì khói của Vân, cười híp cả mắt nói:
- Ầy, đừng chống cự, tôi đang giúp cậu trở thành cháu ngoan Bác Hồ đấy_ nói xong, tôi thả tay Vân đẩy mạnh khiến cô nàng mất thăng bằng ngã dúi dụi. Tôi lạnh lùng nói (èo, gần tên Phong quá, nên nhiễm roài):
- Đấy là trả lại cho cái tát của cậu, à còn nữa_ tôi cười_.... lần sau nếu muốn yêu đương gì thì đến tìm Phong, chứ đừng có gây sựvs tôi, tôi vô tội, ko bít gì cảđâu, đừng làm gì động đếntôi kẻo mang vạ vào thân đấy, hehe
Nói xong tôi quay đầu bỏ đi thẳng, đúng là mất thời gian quá,nhưng đi đc 1 đoạn thì tôi nghe thấy tiếng hét đằng sau vang lên:
- Tôn Nữ Hà Nhiên, mày đứng lại đấy….
Tôi quay lại mở to mắt nhìn Vân chợt bàng hoàng, Vân đang cầm trên tay 1 thanh gỗ to hung hăng lao đến chỗ tôi như 1 con bò tót thấy vải đỏ và vung tayquật mạnh thanh gỗ vào người tôi…..
----------BỐP-------- 1 tiếng động ròn rã vang lên, thanh gỗ gãy làm đôi…
Tôi mở to đôi mắt sững sờ nhìn thanh gỗ bị gãy làm đôi ở dưới chân rồi ngước lên nhìn chằm chằm vào người đang đứng đối diện, nuốt nc bọt ừng ực vì sợ, còn Vân thì bàng hoàng run rẩy đưa tay lên che miệng lắp bắp:
- Pho..ng
Vào đúng giây phút cây gỗ sắp giáng xuống người tôi, chẳng hiểu Phong từ đâu chui ra, đứng chắn ngang giữa tôi và Vân, lẽ dĩ nhiên là cái lưng của hắn lĩnh nguyên phát gậy.
Tôi len lén liếc nhìn Phong, lo sợ ko biết hắn có bị chấnthương hay bị ảnh hưởng ở chỗ nào ko, (nhỡ hắn có làm sao tôi bị bắt vào tù thì chết) nhưng tuyệt nhiêntrên khuôn mặt anh tuấn, lạnh lùng của hắn ko hề biểu lộ ra 1 sự đau đớn nàocả (hắn là quỷ chắc).
Hắn nhẹ nhàng quay ra trừng mắt nhìn Vân khiến cô nàng sợ mất mật, lắp bắp nói:
- Ph..ong, Phong ko sao chứ? Xin lỗi, Vân ko cố ý đâu, chỉ là trong lúc nóng vội….
* * *