80s toys - Atari. I still have
KenhGiaiTriAz.Wap.Sh
Wapste Tiện Ích Giải Trí
HOMETruyệnGAME
Bộ sách: ĐẠO GIA KINH
TẢI 200 E-BOOK SÁCH THUỐC NAM BẮC ĐÔNG Y GIA TRUYỀN
Truyện Tình Yêu
Hai băng đảng ngừng chiến, thủ hạ của Phạm Đông nắm chặt vũ khí, mắt nảy lửa nhìn chúng tôi.
“Thằng nào đập chị Hai?” Lý Hoa Thành không nới lỏng xích sắt, mắt lạnh lùng quét khắp sảnh, thấy đầu tôi toàn máu, giọng anh gằn lại.
Một thằng đàn em hạng bét, ấp úng chui ra nhận, LýHoa Thành thả lỏng sợi xích trong tay, đá Phạm Đông sang chỗ Hải Hổ, rồi cầm ghế, mặt u ám đi tới thằng kia, tôi nhìn chiếc ghế sắt trong tay anh đượcnâng lên, bổ thẳng vào thằng kia. Thành đạp vào mặt thằng ôn, nó tránh không kịp, lăn xuống cầu thang.
Thành ngoái lại, lôi áo thằng Phạm Đông lên “Màycút, lần sau để tao thấy mày, tao kệ mày có là con nuôi của đại ca Long ngày xưa đi chăng nữa…”
Phạm Đông chệch choạng bước ngã, lũ thủ hạ vội vàng lôi hắn đi, Phạm Đôngxoa xoa cổ, đột nhiên cười lạnh lẽo: “Lý Hoa Thành, mày đừng doạ, con bồ màylộ mặt rồi, tao xem mày bảo vệ nó được mấy lâu nữa?”
Còn lại bãi chiến trường ngổn ngang, bàn ghế đều lỏng chỏng, máu… thì kinh hãi dây khắp nền nhà. Không ai nói gì, tôi cởi áo mình, buộc vết thương dài trên tay Âu Cảnh Dịch lại, hắn đã định thần lại được phần nào. Hắn đi chầm chậm ra trước mặt Lý Hoa Thành, giấu đau nói: “Đại ca, là do em…”
“Là em, em đòi Âu Cảnh Dịch đưa ra đây, anh đừng mắng nó” Tôi vẫn đứng chỗ cũ, nói.
Tôi biết Lý Hoa Thành bây giờ rất phẫn nộ, khi anh giận dữ, anh không bao giờ nói.
Lý Hoa Thành liếc nhìn Âu Cảnh Dịch, kêu ngồi xuống, rồi đi đến trước mặt tôi, haimắt nảy lửa…
“Bốp!” một tiếng, anh ta tát cho tôi một cái mạnh.
“Đại ca!” Âu Cảnh Dịch vừa sợ vừa hãi đứng dậy, những anh em khác cũng kinh ngạc nhìn Lý Hoa Thành, nhưng không dám can.
“Mày có biết mày đã làm gìkhông?” Thành gầm lên, tôi ngược lại mở to mắt, cái rát bỏng trên má làm tôi không biết nói gì, trong đầu óc trống rỗng chỉ cảm thấy rất đau.
“Mày có biết không, Âu Cảnh Dịch có thể chỉ vì một dao đó mà phải nằm viện?”
“Vì sao mày không nghe lờitao? Vì sao hả? Vì sao hả? Vì – Sao - Hả?”
Thành nộ khí xung thiên, hét to, hỏi ba bốn lượt, câucuối là gào.
“Đại ca, chị Hai đang bị thương, đại ca nhẹ tay thôi!” Hải Hổ cầm kiếm đi tới trước tôi, kéo tay Lý Hoa Thành đang bóp chặt vai tôi ra, khuyên giải. Trong mắt Thành hơi có chút áy náy, buông tôi, không có tay anh tôi trở nên mềm rũ, đầu, mặt, tim toàn là đau đớn, tôi ngã sụp xuống đất, quỳ trên đất, tôi nhỏ nước mắt xuống.
Lý Hoa Thành kêu lên, rồi cúi đỡ tôi lên.
“Xin, Lỗi…” Nói xong, tôi loạng choạng tự đứng lên, cắn chặt răng, lao ra ngoài cửa. Nhan Minh đưa tay định giữ tôi lại, tôi gạt nó ra, tôi chạy trối chết, chạy xuống lầu, chạy ra khỏi pub…biết, tất cả vẫn chưa biến mất, vẫn còn trong tay tôi.
“Bông cúc nhỏ, chơi cái nàykhông?” Lam ngắt điếu thuốc, tay miết quân mạt chược, cười hỏi tôi.
“Em không biết chơi!” và tôi cũng không muốn chơi, rót ly nước cho Lam, tôi đứng bên.
“Mày á, còn định giận thằng kia bao lâu nữa? Ngày nào nó cũng qua nhà chị, bực chết đi được.” Nhân lúc bạn chơi chưa đến, Lam kéo tôi, hỏi.
“Em đâu có giận, chỉ là không muốn làm gánh nặng của anh ấy!”
Tôi đến ở nhà Lam đã một tháng, hôm đó tôi mang vết thương, choáng váng chạy khỏi pub, chút nữa đã bị taxi cán chết, may quá Lam vừa đi qua đã kéo tôi về đây.
Tôi ở lại, tôi sợ… tôi sợ phảithấy lại gương mặt phẫn nộ của Lý Hoa Thành, sợ anh lại giơ tay tát tôi…
“Sợ làm thành gánh nặng của nó không phải là trốn nó, mày phải học cách trở nên mạnh mẽ, như chị đây này!” Lam nhếch mày, nói.
“Em không thể học được, lần đầu tiên muốn học, đã làm cho Âu Cảnh Dịch bị thương” Cái vết máu kinh sợ đó tôi khó quên.
“Thằng Thành vội vã quá, không sao, mày cứ theo chị, sẽ biết thôi.” Lam nhìn đồng hồ. “Quái lạ, sao cả bađứa kia đều đến muộn nhỉ?”
“Chị Lam, Âu Cảnh Dịch bảo,Hoa Thành không chỉ phải phòng người ngoài, ngay cả người thân tín cũng phảiphòng, là sao?”
“Thế mới bảo mày ngốc! Nó mới hai mươi tuổi, leo lên đến chức bây giờ, đương nhiên có những người không phục! Ngay cảthằng Phạm Đông dạy mãi không khôn kia cũng thế, là một ví dụ, nếu nó không phải là con nuôi của đại ca Long, chị cũng muốn cho nó vài cái tát.”
“Vì thế mới bảo mày phải trở nên cứng cỏi, giờ còn theo Hoa Thành thì mấy thằng Âu Cảnh Dịch kia còn bảo vệ mày, ai biết đâu một mai có đứa tạo phản, bắt cóc mày đi thì sao?”
“Âu Cảnh Dịch không bao giờ như thế”.
“Ừ, thằng nhóc Dịch thì không, thế người khác thì sao?” Đột nhiên Lam im bặt, ra dấu trên môi bắt tôiim lặng, đứng dậy nghe ngóng ngoài cửa. Nhìn bộ dạng của Lam, ngậm mồm nhìn lén qua khe cửa, không nhìn thấy ai nhưng nghe thấy tiếng nói, tiếng của đàn ông, tiếng của rất nhiều đàn ông…
“Chết mẹ nó rồi!” Lam kêu khẽ, kéo tôi vào toa-lét, rúthai con dao từ trong phòngcất đồ ra.
“Làm gì đấy?” Tôi cầm dao,run rẩy hỏi.
“Chị quên đây là địa bàn của Tống Quý, chết mẹ!”
“Bông cúc nhỏ, chưa chém ai bao giờ à?” Tôi lắc đầu, nhìn chị, Lam đột nhiên cười chán nản.
“Ngày xưa chị cũng thế, theo đại ca Long rồi phải học theo, bởi chị không muốn làm gánh nợ” Gánh nợ?
Lam ngày xưa cũng là gánhnợ ư? Tôi nhìn đôi tay nõn nà của Lam
, và những vết chân chim ở đuôi mắt… Gương mặt Lam đột nhiên hiện những bể dâu.
“Đi, nhớ nhé, thấy người là chém! Mày muốn sống, mày phải ác!” Lam kéo tay tôi, tôi run rẩy lắc lắc đầu, đứng ở chỗ cũ không dám cử động. Lam lại nói “Mày không đi, mày có biết hậu quả sao không?” Tôi lắc đầu.
“Mày là bồ thằng Hoa Thành, tao là bồ đại ca Long, bị tóm rồi, nhẹ nhàng nhất là bị cưỡng hiếp tập thể, còn xấu nhất là cả Hoa Thành lẫn đại ca Long đều mất mạng.”
Giọng Lam rất bình tĩnh, bình tĩnh như thể đó quá bình thường. Sẽ mất mạng cả Thành ư? Tôi không, tôi không thể làm gánh nặng…
“Vì thằng đàn ông của mày,gắng lên!” Nói xong, Lam đạp cửa xông ra, quả nhiênngoài cửa đã có người rồi.
Lam **** một tiếng, dao hoa tán loạn, một tiếng kêu nhỏ, một người ngã xuống…
Tôi chạy bạt mạng ra khỏi cửa, đột ngột có người chắn đường, tóm áo tôi giữlại, tôi kêu lên nghe thấy Lam hét.
“Vì Lý Hoa Thành!” Lam bị một người níu chặt.
Vì Lý Hoa Thành, vì Lý Hoa Thành! Người đang giữ tôi kêu lên một tiếng, buông tay.
Hắn chắc không ngờ rằng, bông cúc nhỏ dính máu…
Tôi xông đến bên Lam, đẩy chị ra, người đang giữ Lam cầm vỏ chai rượu đập vỡ đập xuống, tôi chỉ cảm thấy lưng tôi đau buốt, suýt nữa ngất xỉu.
Lam giằng người đó ra, kéotôi chạy trối chết, trong ý thức mơ hồ, cái vực tôi chạy chỉ là câu nói vang trong tai:
“Vì – Lý – Hoa – Thành!”
Lam chạy được. Tôi thì không….
Tôi ngất đi, xảy ra chuyện gì sau đó, tôi đã hoàn toàn quên.
Khi tỉnh lại, trên người không phải là quần áo của tôi nữa, là của Âu Cảnh Dịch… dưới quần áo của ÂuCảnh Dịch, tôi trần truồng.
Hắn đang ôm tôi, mắt đầy nước… liên tục nói với tôi: Xin lỗi, xin lỗi…
Tôi chỉ thấy hạ thể đau đớnkinh khủng, lưng cũng đau giật.
“Bông cúc nhỏ, xin lỗi, tôi đã đến muộn…” Hắn khóc, Âu Cảnh Dịch quỳ xuống úptrên người tôi, ôm lấy đầu khóc nức nở.
Trên người hắn cũng chi chít vết thương.
“Âu Cảnh Dịch, thế còn Lý Hoa Thành đâu?” Tôi gắng ngồi dậy, kéo áo lên che người, thều thào.
“Anh Thành mang một đám khác đi tìm chị Hai…”.
Họ chia thành ba tốp, tìm khắp Cao Hùng.
“Âu Cảnh Dịch, mang, mangtôi về, đừng… đừng nói vớianh Thành rằng…” Nói đến đây, nước mắt tôi chảy ra tràn trề, đứng dậy, tôi lần ra cửa, ngoài cửa là bọn thủ hạ của Âu. Bọn họ đều phẫn nộ nhưng imlặng…
“Tôi có phải là chị Hai của các bạn không?” Tôi nhìn vào mắt họ, bình thản hỏi. Họ đều gật đầu, lần lượt, kiên quyết…
“Tốt, thế thì việc ngày hômnay xảy ra, ngoài chúng ta, không được hé cho ai biết.”Tôi không muốn lại… trở thành gánh nặng làm mệt mỏi Lý Hoa Thành nữa.
“Chị Hai…” Họ kêu lên, giận dữ, nhưng không dám nói.
“Tôi xin mọi người…” Họ rưng rưng gật đầu.
Ai nói trong đêm tối khôngcó ánh sáng? Những người bạn bè này có nghĩa khí, đólà ánh sáng…
“Âu Cảnh Dịch, mang tôi về,tôi mệt quá…” nói hết, tôi ngã xuống, lại một lần nữa mơ hồ, mất ý thức…
“Chị Hai, ngoài kia có ngườigây sự, đại ca Thành lại đi vắng…” Ớt tới trước mặt tôi, nói với vẻ mặt hơi bối rối.
“Không cần gọi đứa nào đâu, kêu bọn Tiểu Tứ bên kia sang đây, còn để tôi đi xem!”
Tôi đứng lên, lắc mái tóc dài uốn lượn sóng, xốc lại dây áo, kéo phẳng lại chiếc quần da đen bóng, dẫn Ớt đi xuống nhà…
Khuyên bạc trên tai, kêu leng keng thanh thoát… giày cao đế mảnh dưới chân, cất lên những tiếng bước chân nhẹ nhõm… năm đó tôi mười tám tuổi, tôi là người đàn bà của Lý Hoa Thành.
Về TRANG CHỦ
Lượt xem:229.
SỔ TAY BÀI THUỐC NAM GIA TRUYỀN. TỪ CÂY NHÀ LÁ VƯỜN- Tác Giả: LÊ VĂN TUYÊN
Bí Mật Tư Duy Triệu Phú
Sách Thuốc Nam Kinh Nghiệm Chữa Bệnh Gia Truyền
Khám Phá Bí Mật Ngữ 12 Chòm Sao Trong Tình Yêu
Truyện Tình Yêu Hay
KHO TÀI LIỆU SÁCH THUỐC NAM ĐÔNG Y CŨ QUÝ
THÔNG TIN
ADMIN:Thông Tin Bản Quyền: LÊ VĂN TUYÊN- Sinh năm 1988- KHU ĐÔ THỊ GIẢI TRÍ CAO CẤP MỚI:- Xóm 10- Thôn Văn Quang- Xã Nghĩa Hương- Huyện Quốc Oai- Hà Tây- Hà Nội- VIỆT NAM
SĐT: 0336631403
SĐT: 0929668648

.Liên Hệ FACEBOOK:LÊ VĂN TUYÊN
Về TRANG CHỦ
Copyright 2014 © kenhGiaiTriAz.Wap.Sh