Đọc truyện » Định mệnh nghiệt ngãPhần 2124) - Đỏ thề Đỏ không để yên cho con Phượng và con Ly . Quá nhiều lần rồi. Sao con người Lỳ
nhân từ quá vậy? Còn nói như vậy được àh?
Tôi thì quá sững sờ, vì lần đầu tiên Đỏ quát lớn với tôinhư vâỵ. Lúc này thì cả nhóm của
Đỏ mới ngồi nói :
- đ.m mấy con *
- Nhìn mặt con Lỳ kìa
- Coi chừng có sẹo
- Bớt dễ thương cũng tốt hehe - thằng Hoàng nói
" Cốp "
Anh Đen đập 1 cái vào đầu nó rồi ãnh nói :
- Con Na mà bị sẹo ở mặt thì tao thề tao sẽ khiến cho2 con kia ba má không nhận ra luôn.
Tôi nói nhỏ :
- Thôi được rồi. Đã nói chuyện này tôi tự lo, khôngcần ai quan tâm.
Ai cũng nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu. Còn Đỏ vùng vằng ra xe rồi phóng đi. Mấy người kêu
tôi :
- Thôi về đi, giờ về nói sao đây mới khổ chứ?
- Đúng đó
- Chị Lùn có đồ không cho nó mượn nó thay cái
- Nhưng nhìn bầm dập vậy ba nó không biết mới ghê
Tôi đứng dậy và nói :
- Thôi kệ không sao đâu. Tôi biết phải làm như thế nào
- Để bọn anh đưa em về - Anh Đen nói.
Sau đó tôi đi về cùng với đám bạn của Đỏ. Trên đường về chúng tôi nói chuyện nhiều, vì
cũng đã lâu lắm rồi chúng tôi chưa 1 dịp nói chuyện :
- Lỳ àh ! Thằng Đỏ thương mày lắm đó, mày làm thế có quá đáng với nó không?
- Bọn tao thấy mày đối xử với bọn tao vậy còn....đau huống gì nó thương mày.
- Thật đấy, em làm như vậylà không được
- Dù gì trước kia tụi mình cũng thân, mày nói thật vớibọn tao 1 tiếng mày còn thương nó
không.
- Con người mày bây giờ khó hiểu, lạnh lùng và kháchoàn toàn nên bọn tao không thể
đoán được.
Tôi vẫn im lặng, một hồi sau tôi mới lên tiếng rằng :
- Hình như hết thương Đỏ rồi. Mọi người hãy quên con bé ngày xưa và khuyênĐỏ quên tôi
đi. Chào
Rồi tôi phóng đi trong màn đêm lạnh buốt này. Gió cứ phả vào mặt, rát và đau quá đi thôi.
Đồ áo bây giờ lấm lem. Vừachạy vào nhà thì tôi thấy xecủa bọn thằng Trường, con Thảo
ở trong nhà. Bọn nó nghe tiếng xe liền chạy ra :
- Mày sao vậy?
- Mày đi đâu thế? đt của mày đâu?
- Bọn con Ly, Phượng làm gì mày đúng không?
- Nói đi mà
Tôi lặng lẽ chạy xe vào gararồi vào *ng khách. Ba tôi ngồi đó nhìn tôi rồi hỏi :
- Quần áo con sao thế kia? Sao mặt con bầm tím và có vết rách thế kia?
Rồi ông chạy lại hoảng hốt. Cả bọn kia cũng thế. Tôi ngồi xuống và nói :
- Chắc mọi người biết chuyện gì rồi nhỉ?
- Mày thiệt là, nhìn lúc này thãm thương quá. Mày đi mà không nói với bạn bè 1 tiếng nào.
Mà làm sao bị dụ ra đó?
Con Thảo hỏi tôi. Rồi tôi kể lại cái tin nhắn đó. Bọn kia lắc đầu, ba tôi thì nói :
- Biết thế ba cho V.A đi với con. Để ba báo công an và mai ba lên nhà trường chứ cái loại
lưu manh đó thì đi học làm gì cho hư cơm
Tôi hoảng hốt liền nói với ba :
- Thôi ba, con sẽ tự giải quyết chuyện này. Cũng vì bất đắc dĩ thôi mà ba.
Tôi thấy rõ sự lo lắng trên khuôn mặt ông. Ông gắt lên với tôi :
- Không bất đắc dĩ gì hết. Con không được ngăn ba,*ng vào con gái ba. Coi kìa, mẹ con
còn chưa dám làm xây xát ở người con chứ nói gì ở mặt. Mà bây giờ xem nó làm gì.
Lúc này, cả đám kia thì im lặng. Cô Ba cứ nhìn tôi, tôi chẳng biết làm gì để ngăn ba lại. Tôi
hét lớn :
- Ba chẳng hiểu con gì cả.
Rồi tôi chạy lên *ng. Cả bọnkia chạy theo. Nhưng tôi thấy Trường quay ra cửa vàlẳng
lặng đi, cả thằng Tuấn nữa. Tôi nói bọn nó ngồi chờ còn tôi vào thay đồ. Điện thoại thì bị
đập nát rồi. Chán thật, sao bọn nó cứ muốn làm tổn hại đến tôi hết lần này đến lần khác.
Kéo tay áo lên, tôi nhìn lại vết sẹo nhỏ ở tay. Nhớ lại mà xót xa. Đã từng nhớ có lúc chúng
mình là bạn mà Ly !
Đến chiều hôm sau. Tôi lên trường muộn, những vết bầm tím nhờ cô Ba xức dầu, xoa bóp
cũng như lấy trứng gà lăn mặt nên cũng đỡ. Vết xước mất máu chứ nó cũng không nghiêm
trọng. Tôi dán miếng băng cá nhân lên mặt để che. Thấy bọn thằng Trường, Tuấn ngồi đó
rồi.
Tôi vào lớp cất cặp. Nhìn xuống thì thấy con Phượngvà con Ly với 2 khuôn mặt quá ư là
thảm thương. Vết rách ở mặt nó nhìn là biết bị dao lam rạch. Nhưng ai làm việcnày. Phải
chăng là......
Tôi chạy ra ngoài, hỏi bọn nó. Thì ra chị Hà Bi là chị họcủa thằng Trường, cầm đầubăng
lớn nhất nơi đây. Ai cũng phải nể, riêng tôi cũng nể chứ không nói gì ai. Bọn nóđã nhờ chị
Bi đập Ly và Phượng. Tôi nghe danh chị đã lâu, bây giờ mới biết chị chơi " ác " như thế
nào. Nhưng tôi không đồngý với cách làm của thằng Trường. Tôi liền nói :
- Mấy người làm vậy được gì? tôi đã nói để tôi giải quyết
- Nhưng....
Tôi liền cắt ngang :
- Nhưng nhị gì? Con gái được cái mặt, làm xấu mặt người ta đi thì còn được cáigì nữa?
Làm mà không biết nghĩ àh?
Mặt tôi lúc này nóng bừng, có lẽ là đỏ ửng, tôi bực lắm.Nhưng thằng Rin đứng dậy nói lại
tôi :
- Vậy lúc bọn nó làm mặt mày như vậy bọn nó có nghĩ tới không? có nghĩ không mà bây
giờ mày lại đi nghĩ cho bọnnó
Con Thảo thêm vào :
- Thằng Trường làm vậy muốn tốt cho mày vậy mà giờ mày không cảm ơn cònđi chữi vào
mặt nó nữa. Mày nghĩ lại xem, quá đáng vừa thôi
Tôi nói lớn :
- Dù gì mấy người cũng sai.
Rồi tôi bước vào lớp. Ừ thì tôi sai, ừ thì tôi ngốc. Nhưng bởi vì tôi không ích kỹ, tôi không
muốn ai bị tổn thương. Tôi nhìn khuôn
mặt của 2 đứa đó tôi càng thấy tội chứ không trách
cứ 1 lời. Tôi không hiểu con người mình. Ai cũng nói tôi ngu hết. Nhưng rồi con Ly với con
Phượng bước lại chổ tôi và nói :
- Tao không ngờ mày chơi kì vậy
- Nhìn mặt con tao mày vuichưa?
- Không ngờ trước mặt là thiên thần nhưng trong là ác quỷ.
Tôi chưa kịp nói gì thì thằng Trường và thằng Tuấn ở trước mặt tôi khi nào rồi nói :
- Chuyện này bọn tao làm, không liên quan tới nó. 2 tụi mày nợ máu thì trả máu. Muốn
cương nữa không?
- đ.m 2 thằng l`, bon chen - con Ly chữi
Còn con Phượng thì đứng sững sờ khóc, không ngờ làTrường làm. Rồi nó nói :
- Phượng không nghĩ là Sáu làm. Tại sao tình cảm của Phượng Sáu không để ý tới. Tại sao
vậy?
Lúc này thằng Trường trả lời 1 câu, nếu tôi là Phượngchắc đau lòng quá :
- Bởi vì tôi không xứng với tâm địa ác độc của Phượng.
Dù gì thì con Phượng con Ly đâu dể bỏ qua cho con nhóc HQ như vậy? Khi bọn nó ngồi
uống cafe ở Nhạc Trẻ thì :
- Đ.m con * Lỳ
- Má nó, làm thằng Sáu nói tao như vậy. Tức bỏ mẹ
- Con Lỳ tao biết nó vì bạn bè lắm, nếu giờ....
Con Phượng chặn ngang :
- Đúng thế, giờ mượn gió bẻ măng
- Okie, tao cũng đang định nói
- Mà đứa nào là thân với nó?
- Con Thảo mặt l` đó
- Được, 1 mũi tên nhắm 2 đích
- Haha
Tiếng cười ghê rợn từ 2 người con gái ấy cũng khiến cho người ta cảm thấy sợ vì cái tâm
địa ác độc của họ. Và chuyện gì đến cũng phải đến.....
Sáng học thể dục......
__________________________________________________ ___
Tôi thấy sợ cái mưu mô củangười mới chuyển tới và con Phượng. Chẳng lẽ vì chuyện tình
cảm mà phải đấu đá lẫn nhau thế ư? Tôi và Đỏ thương nhóc HQ thật lòng mà cũng gây hại
đến nó sao? Thế mà nó vẫnkhông oán trách 2 con người kia một lời. Còn đi trách lại
chúng tôi. Khâm phục nó thật sự. Tôi với Đỏ vẫn cứ đấu đá nhau hàng ngày, 2 con người
kia hình như đang có chuyện gì đó sắp gây hại tới nhóc HQ.
__________________________________________________ ______
- D ơi ! Tao nói cái này nè
Con Thảo kêu tôi.
- Cái gì?
- Chiều đi chơi không?
- Chiều kiểm tra Hóa
- Ờ quên.
- Thôi thầy đến rồi
Rồi tôi với nó đi lại xếp hàng. Bỗng có một chị 12 đưa cho tôi 1 lá thư. Tôi mởra
" Bé Na !
Chị Linh đây ! Đã rất lâu chị không gặp em, cô bé dễ thương và luôn ở cạnh chị lúc buồn.
Chị thật sự xin lỗi em vì chị không về thắp cho mẹ em nén nhang ngày mẹ em ra đi. Từ
một người bạn chị biết em đang học ở trường này. Chị đang theo dõi từng bước đicủa em.
Em phải cẩn thận với con nhóc mới chuyển tới. Vì nó sẽ làm hại em bất cứ lúc nào. Nó
đang nhắm tới bạn bè em, có thể là bé Thảo. Chị biết em đủ nghị lực và mạnh mẽ để giải
quyết việc này. Chị sẽ ra taykhi nào chị thấy cần thiết. Cố lên em gái yêu của chị. "
Không ! Có phải chị đó không? !Chị Linh chính là Princess của trường THPT Chu Văn An lúc
tôi còn học lớp 9, chị đã giúp tôi rất nhiều. Hơn mộtnăm trời, tôi không gặp chị.Tôi không
thể nào liên lạc với chị. Cảmơn ông trời, đã đem chị quay về với tôi. Tôi đọc xong sực nhớ
và quay ra sau để hỏi người đem lá thư của chị đến, giờ này chị đang ở đâu? Chị đang làm
gì? Con người bí ẩn của chị chưa bao giờ tôi hiểu được.Chị giống như có phép màu. Luôn
ở sau lưng tôi, luôn giúp đỡtôi. Tôi cứ nghĩ rằng chị đã quên tôi nhưng chị vẫn là chị. Chị
ơi có biết em đang khó xử lắm không hả chị?
Tôi cười, nhưng lòng nghẹnngào biết mấy. Lời chị nói có thật không? Con Ly chuẩn bị làm
hại đến bạn tôi sao? Là ai? Tôi giật mình bởi tiếng nói của 1 người :
- Nhìn tươi thế? Liệu ngày mai còn tươi không?
Là con Ly với con Phượng. Bọn nó nói kèm theo cái cười mỉa. Tôi thấy điều không may gần
đến. Linh tính của tôi đúng lắm. Tôi liền nói :
- Tao cho tụi mày biết, *ng tới bạn tao là không xong đâu
- Ừ thì làm gì bọn tao nào?
- Cứ thử xem
Tức quá ! Nhưng người ta thường nói tức quá mất khôn. Chẳng biết phải làm sao nữa.
Xong đám của tôi và đám thằng Đỏ ở đâu ra, bọn nó lên tiếng :
- 2 con này, sáng sớm đã sủa rồi à?
- Nghe nhói tai
- Hhah
Thằng Đỏ lên tiếng :
- 2 người giờ muốn gì đây?
- Đâu có làm gì đâu, chỉ " hỏi thăm " bạn bè thôi - con Ly nói với Đỏ nhẹ nhàng thấy sợ.
- Tôi cho Ly biết, dù Ly có dùng thủ đoạn như thế nàothì đừng bao giờ mong rằng tình
cảm tôi sẽ dành cho Ly.
- Đỏ...Đỏ..
Con Ly ấp úng, có lẽ ấm ức bởi lời nói của thằng Đỏ lắm. Tôi liền đạp mạnh vào chân
thằng Đỏ. Nó la lên :
- Á, Lỳ làm gì vậy hả?
- Im đi. Nói vậy cũng nói được
Lúc đó ông thầy cứ nhìn chằm chằm vào chổ chúng tôi. Ông kêu :
- Tất cả hít đất 20 cái cho tôi. Dám ở đó nói chuyện hả? Trừ chị Duyên không cần hít đất.
Lúc này con Ly với con Phượng nhìn tôi như hình viên đạn sắp bắn vào tôi vậy. Cả lớp thì
nhìn con Ly với con Phượng khoái chí. Bọn nó rìrào :
- 1 nè, 1.5 thôi chưa 2 đâu
- Đáng đời
- Hít đất coi chừng miệng hô hơn đấy
- Hoho
Ông thầy quát lớn :
- Này này, tôi cho 2 giờ D đấy nhá
Tôi liền lên tiếng :
- Chứ hồi trước thầy ngoan lắm hả thầy?
- Ơ thì...
Ỗng ấp úng nhìn rất buồn cười. Cả lớp phá lên cười. Ông cũng mĩm cười trìu mến và nói :
- Dám chọt thầy cơ
đấy, thôi chỉnh đốn đội hình nào
Cả lớp tôi bắt đầu kiểm tra tâng cầu. Con gái 30 cái thì được 10 đ, con trai 50 cái 10 đ.
Chẳng biết sao hôm nay tôikhấc " sung " vậy nữa. Được 50 cái. Còn con Phượng cũng
không phải vừa, nó được 35 cái. Riêng con Ly thì 3 lần tâng mà không qua được 5 cái.
Khiến lớp tôi có những tràng cười nắc nẻ. Bọn nó kêu :
- Ngu thì vẫn hoàn ngu thôi
- Tụi mày câm hết, cái lũ chó như tụi mày cũng đượclên tiếng à?
Con Ly lên tiếng. Mặt nó đỏ bừng bừng. Con Thảo bước lên :
- Bọn tao là chó vậy mày là cầy à?
- Mày...Mày hãy đợi đấy - Con Ly gầm gừ.
Sau buổi thể dục hôm ấy. Đến chiều, tôi với con Thảo vừa đến trường thì.....
Hôm nay con Ly với con Phượng im ắng đến lạ, thậm chí còn lại bắt chuyệnvới chúng tôi.
Tôi thì không để ý, nhưng con Thảo, ai nắm được điểm yếu của nó là rất dể bắt chuyện
cũng như chơi được với nó.Nhìn nó vậy chứ dễ dãi lắm.
Thế rồi chuyện gì đến cũng phải đến, dường như những thời gian bên cạnh tôi thì Thảo lấy
nó để đi shopping, để trò truyện với những con người kia hơn. Tôi chợt nghĩ, chẳng lẽ con
Ly với con Phượng dễ dàngnhư thế? Hay nó có âm mưu gì? Tôi chột dạ bởi nghĩ tới lá thư
mà chị Linh gữi cho tôi cáchđây mấy bữa.
- Duyên ! Sao dạo này con Thảo nó cứ bám lấy 2 con kia vậy?
- Đúng đó, mày để vậy mất bạn như chơi
- Mà bọn tao cũng ko hiểu nỗi nữa
- Hay 2 con đó lại có trò gì mới?
Vừa lúc ấy Thảo đến :
- Tụi mày nói gì tao đấy?
Thằng Tuấn tiến lại hỏi :
- Mày dạo này có bạn mới àh?
- Ừh thì sao? Bọn nó cũng tốt lắm chứ bộ
- Thế àh?
- Tốt thì cứ chơi, sau này cóviệc gì đừng kêu bọn này nhé
- Mày nói gì kì vậy Tuấn
Lúc đó thằng Thành chen vào :
- Chứ gì nữa? 1 con bạn chơi với mày từ nhỏ mà mày ngoảnh mặt chơi với bọn kia. Trong
khi đó nó bao lần cứu mày, chẳng lẽ vì đồng tiền, vì những cái đó mà mày làm như thế
sao?
- Àh ý tụi mày là....
Tôi liền cắt ngang lời nó :
- Thôi được rồi, nó chơi với ai là quyền của nó. Với lại tao nghĩ mày cũng nên xem lại. Tao
thấy bọn nó không phải tốtlành gì.
Tôi cứ nghĩ rằng nó sẽ tĩnh lại. Nhưng không ngờ nó quay quắt 180 độ :
- Mày đang tức àh?
Rồi một tiếng cười và nói làm chúng tôi sững sốt :
- Tao nói với mày rồi mà Thảo, con Lỳ nó ích kỹ lắm. Mày đừng nên tin mồm củabọn nó.
Haha, đi thôi
Con Ly, con Phượng rồi Thảo bước đi, nhìn nhau như đã chơi thân từ lâu lắm rồi. Cả bọn
sửng sốt, tôi thì ngạc nhiên.Không ! Không phải ngạc nhiên mà quá ngạc nhiên, đau thật.
Tự dưng mất một người bạn. Nhưng tôi sợ có điều không may rồi sẽ đến với con Thảo.
Đến một ngày, sinh nhật của con Ly. Tôi biết, Đỏ biết,Tuấn biết nhưng không ai đến.
Cũng lạ, nó không hề mời một ai ở đây cả. Toàn bạn ởđâu của nó. Làm SN tại khách sạn
Los...
Hôm ấy tôi với thằng Tuấn và Trường đang đi chơi. Lúcđó khoảng 10h, định về thì một con
nhỏ ở đâu chạy theo bọn tôi và ra hiệu cho chúng tôidừng lại và nói với khuôn mặt có lẽ
chuốc nhiều bia rượu rồi :
- đến Los ngay đi, con Ly với con Phượng sẽ làm hại Thảo đó.
Chỉ nghe đến đấy. Tôi nói Trường phóng xe nhanh đến Los. Tuấn với Kiều cũngtheo sau.
Chúng tôi vừa xuốg thì hỏi nơi nào làm tiệc? Rồi chạy nhanh lên. Đến đó.
Ôi không ! Thảo !
Tôi thốt lên không thành lời. Nó say lướt khướt, con Ly với con Phượng thì lấy đt ra quay.
Điều tồi tệ nhất là thằng con trai kia, đang cởi từng cúc áo của con Thảo ra.
Thằng Trường với thằng Tuấn chạy lại. Lôi thằng đó ra, con Kiều thì chạy tới ôm con Thảo.
Con Ly với con Phượng lúc ấy sợ làm rơi cả đt. Tôi bước đến, tay nắm chặt.
" Bốp " bốp "
2 cái tát hằn in rõ bàn tay tôi trên mặt con Phượng vàcon LY. Tôi liền hỏi :
- đ.m con nào bày ra trò này? nói nhanh
Tôi hét lên, mắt tôi lúc này nhìn thẳng vào con LY với con PHượng. Lúc này phải diễn tả tôi
làm sao nhỉ? Chỉ biết nói 1 câu, tôi đã tức đến cực đại rồi. Con Phượng nói lí nhí :
- Bọn mình cũng say....mà
" Bốp "
- Mày say hả?
Tôi rít lên trông thấy. Quay qua con Ly, tôi nói :
- Mày nói đi, mày nói nhanh. Tao đã nói cấm *ng tới bạn tao, mày lại giở trò bỉ ổi này hả?
Không ngờ mày lại như vậy. Con chó !!!!!
Tôi nhào tới đạp nó 1 cái. Nó đang đứng thì té xuống sàn. Nó nói nhỏ :
- Xin lỗi, tôi....
Tôi không muốn nghe nó nói. Tôi liền lấy chân đạp thẳng vào mặt nó. Vì một khi đã tức lên
tôi chẳng thương tiếc một ai cả.
Tôi cúi xuống cầm cổ áo lôi nó đứng dậy và nói :
- Từ giờ trở đi, tao không nề hà một cái gì nữa. Thử*ng vào một đứa nào bạn tao xem.
Có chết tao cũng làm ma vềhành hạ mày.
" Bốp "
1 cái tát nữa. Cũng là cái tátcuối vì Trường lại kéo tôi ra. Tôi lại chổ con Thảo và đưa nó
về. Nó cũng đã chứng kiến hết mọi việc. Tôi thì thấy thương nó hơn là trách. Nhìn nó mà
như muốn rơi nước mắt. Nếu như nó có mệnh hệ gì thì tôi làm sao đây? Nhìn nó mà xót xa
kinh khủng. Nó gục mặt vào tôi và khóc :
- Tao xin lỗi, sợ quá mày ơi
Tôi chỉ biết an ủi nó :
- Mọi chuyện qua rồi, khôngsao rồi.....
Bỗng....
- Mày tránh ra, sao mày đánh bạn tao
Tôi không ngờ những lời nói này từ người bạn thân nhất của tôi. Vừa lúc nãy nógục mặt
vào tôi xin
lỗi, thế mà nó giật mình rồi bật dậy khỏi vòng tay tôi........
Thằng Trường, con Kiều cũng như thằng Tuấn trợn ngược mắt nhìn nó thì nó chỉ thẳng
mặt tôi còn kêu :
- Bọn nó làm gì tao? Mà mày làm vậy hả Duyên?
Thật sự tôi chẳng biết nói sao. Lúc đó nó nói trong tình trạng say bét nhè, không biết trời
đất là gì. Tướng thì liễng xiếng, mặt đỏ ửng. Tôi không nhận ra nó là bạn thân tôi từ nhỏ
nữa. Con Ly và con Phượng kéo tay nó lại, 3 con đứng đó. Tôi nói :
- Lúc nãy mày biết bọn nó chuốc cho mày say rồi làm gì mày biết không? hả?
- Bọn nó rất tốt với tao, đang vui tự nhiên mày vào phá đám, còn đánh bạn taonữa. Mày
là đồ gì vậy?
2 từ " bạn tao ". Những người bạn mới của nó. Ừh thì bạn nó, tôi không là gì cả. Ừ thì bọn
nó " rất tốt ". Trời ơi ! Có phải Thảo không vậy? Không ! vì nó say thôi. Chỉ vì nó say thôi.
Con Ly tự dưng lại đẩy tôi ra :
- Biến đi, để bọn tao chơi tiếp, haha
- Mày nghe Thảo nói chưa?
" Bộp "
Tôi đạp thằng vào bụng con Ly. Đúng lúc đó con Kiều cũng làm liều bay vào đập con
Phượng bởi vì bọn nó cũngcó hiềm khích lúc trước rồi. Tôi đập con Ly không tiếc tay, lúc
này thằng Trường và thằngTuấn không can chúng tôi lại nữa mà bọn nó đứng giữ con
Thảo lại.
Con Ly khua tay đập lại tôi. Đến lúc này tôi " khùng " lên, đấm thẳng vào mặt nó,khiến
máu mũi nó chảy ra. 1 cánhtay kéo tôi ra, tôi cứ ngỡ rằng là Tuấn là Trường. Nhưng
không ngờ lại là Thảo. Nó kéo một cách tàn nhẫn. Nó đứng trước con Ly và nói :
- Muốn đánh nó bước qua xác tao nè D.
Có phải nó không trời ! Mắt tôi như nhoè đi. Tôi dường như đứng không vững. Thằng Tuấn
lên tiếng :
- Mày !....Tao không ngờ, con D mà không đến cứu mày thì giờ mày là con " mồi " cho bọn
này rồi .
- Đâu tao có thấy đâu? tao tĩnh dậy thấy tụi mày đập nó đó chứ
- Vậy lúc nào con nào còn xin lỗi, còn sợ, còn hối hận hả? mày trở mặt nhanh quá mức tao
tưởng tượng đấy Thảo - Lần đầu tiên tôi thấy con Kiều lên tiếng.
- Tao xin lỗi khi nào?
Tôi không tin đó là Thảo. Cólẽ nó say quá thôi, có lẽ là vậy. Sao tôi khờ thế, sao ngu thế?
Sao không ích kỹ, sao cứ nghĩ tới người ta mà nào biết người ta đâu bao giờ nghĩ tới mình.
Lúc đó, tôi chỉ muốn khóc. Tôi làm gì đây? Nếu để nó ở đây thì tôi không yên tâm, nếu tôi ở
đây thì tôi như một người thừa. Tôi như một người thừa !!!!
- Mày cần ra khỏi đây
- Tao đang chơi, mày đừng bon chen vào chuyện ngườikhác
- Nghe tao đi
- Mày là cái gì mà tao phải nghe
" Là cái gì? " càng nghe càng đau, mắt tôi nhoà đi. Nhưng cố gắng không khóc. Tôi dùng
hết sức kéo nó ra khỏi *ng đó. Vừa bước ra được khỏi cửa *ng. Nó giật tay ra và.....
" Bốp "
Nó tát tôi ! Nó tát tôi đấy. Là Thảo tát tôi. Lúc này dù không muốn khóc nhưng nước mắt
tôi chảy mất rồi. Tôi không thể ngăn nó không chảy được nữa.
" Bốp "
Chưa kịp gì tôi lại nghe mộttiếng bạt tai khác. Là thằng Tuấn tát con Thảo. Tôi ngănthằng
Tuấn lại. Tôi nói nhỏ với Trường :
- Trường chở con Thảo về, phải đưa nó về bằng được. D sẽ ở đây chờ
Tôi ngồi thụp xuống đó. Con Kiều và thằng Tuấn lại nói với tôi :
- đừng buồn nữa
- Nó say thôi mà
- Say con mắt, sao mày không để tao đập chết mẹ nó đi. Con chó, bạn bè mà vậy
Tôi vẫn im lặng, đưa tay lênmặt. 1 cái tát, tuy rằng nó không mạnh, tuy rằng không đau
cho lắm, nhưng đau lòng lắm có ai biết không? Người bạn thân của tôi đã 16 năm trời.
Chẳng lẽ trong phút chốc tôi lại mất nó sao?
......................
Đến khi về nhà. Với khuôn mặt nhoà nước mắt. Tôi thấy ba, V.A, cô Ba vẫn ngồi đó xem
phim. Đồng hồ đã 11h đêm,mọi người nhìn tôi.
Như tủi thân quá. Tôi lại chổ ba và ôm chầm lấy ông:
- Ba ơi !
Ông hỏi tôi :
- Con sao đấy? Sao về muộn vậy? còn khóc nữa
Nhóc V.A chen vào :
- Con biết chuyện gì rồi ba àh
Rồi nó ngồi kể cho ba. Ông rất hiểu tâm lý chúng tôi. Ông nói :
- Con gái ba đừng buồn. Ba biết lúc này trong con như thế nào. Cố gắng lên con. Con vì
người ta nhiều vậy có đánghay không? vì một người bạn như thế có được khôngcon? Sao
con gái ba khờ quá vậy?
Tôi nói trong tiếng nấc :
- Con đâu làm gì sai đâu ba?
Tôi khờ lắm sao? Tôi ngốc lắm sao? Vì người bạn tôi từng tin tưởng, tôi quý mến rất nhiều
cũng sai sao? Là sai àh?