Đọc truyện » Định mệnh nghiệt ngãPhần 1922) Tôi chẳng biết nói sao. Nhưng chuyện này là ai làm? ai lại khiến nó như vậy? Đúng là như lời bọn kia nói. Trong đám thì thằng Trường là hiền nhất, không bao giờ mà gây sự với ai trước cả. Vì sao vậy? Chợt tôi giật mình bởi vì thấy kẻ thù lớn nhất của Trường chính là Đỏ. Nhưng không ! Đỏ sẽ không làm như vậy. Tôi cứ lắc đầu ngoay nguẩy.
Lúc này, tôi nghĩ là có ai đó muốn hãm hại thằng Trường. Luôn loại bỏ cái tên ở đầu danh sách đó là Đỏ. Vì tôi biết con người đỏ không như thế.
Chiều hôm sau......
Thấy thằng Trường đến vớibăng tay thằng Đỏ với đámcủa nó ngồi cười khoái chí. Nhìn ánh mắt như muốn khiêu chiến với thằng Trường. Chúng tôi ngồi mộtgóc trong lớp, bọn thằng Đỏ ngồi 1 góc. Bỗng :
- Tay bạn Trường sao thế?
- Bạn có sao không? có nặng lắm không?
- Tội nhỉ?
Rồi hùa theo đó là những tiếng châm chọc, cười nhạo.Thằng Tin tức thay cho thằng Trường liền lên tiếng:
- Nó bị sao liên quan đ' gì tới tụi mày?
- Bạn mà
Từ " Bạn " nó kéo dài đến mức ớn lạnh. Tôi vẫn im lặng, tôi không quen nói nhiều. Tôi thấy trong việc này có sự nhúng tay của Đỏ. Nhưng một bên tôi lại không tin đỏ làm việc này. Chắc là không đâu ! Đầu tôi đang có 2 " thiên thần " đấu đá.
Tôi biết có chuyện không hay. Nhưng bọn kia nói vậythì chắc chắn có sự nhúng tay của Đỏ rồi. Tôi liền lại kéo tay thằng Đỏ và nói :
- Đỏ đang làm trò gì ? chuyện này do Đỏ làm phải không ?
- Lỳ không nên quan tâm,tốt nhất Lỳ đừng hỏi .
Tôi im lặng, con Thảo chạy lại hỏi thằng Đỏ và cả đám bạn nó cũng đứng đó :
- Thằng chó kia mày làm phải không?
- Tao chém nó thêm bẫn tay
Thằng Đỏ nói xong thì
" Bốp "
Thằng Tuấn đấm cho thằngĐỏ 1 cái. Rồi bên bọn anh Đen,thằng Hoàng, Khá bay vào đập thằng Tuấn. Khôngchần chừ gì cả 2 đám nhào vào đập nhau. Tôi chẳng biết làm gì lúc này. Liền chạy ra can lại và nói :
- Thôi đi
Chẳng biết làm gì,chẳng biết xử sự sao, chẳng lẽ chuyện này là do Đỏ làm hay sao? Tôi không tin, tôi không muốn tin. Chẳng lẽ Đỏ thay đỗi đến thế sao? Thằng nhóc V.A rủ cả đám trốn học lên bệnh viện thăm thằng Trường vì chẳng có tâm trí học. Mà đúng thật là tôi không có tâm trí học. Nhớ mẹ quá! Sao cứ hết chuyện này đến rồi chuyện kia đến. Làm saocon chịu nỗi. Phải chi có mẹđể con tâm sự, để con ôm mẹ khóc. Mẹ ơi ! Nước mắt tôi lại rơi. Đã 10 ngày rồi.
Mà bọn thằng Đỏ đi đâu rồi,thôi thì trốn luôn vậy. Nhà trường tính sao thì tính. Tôi không có tâm trạng. Đến *ng 12 của thằng Trường thì tôi nghe tiếng ai đang chữi nhau trong đó. Cả đám chúng tôi dừng lại để nghe. Tiếng củathằng Đỏ và Trường :
- Đau không bạn?
- Mày là thằng chó má, màytính làm tổn thương con D một lần nữa hả thằng chó.
- Sao Trường nói đỏ thế? Đỏ làm như vậy là nhẹ lắm rồi mà.
- Tao với mày có chuyện gì? Tình cảm chẳng ai dành được đâu, đừg ích kỷ như vậy
- Kệ mẹ tao, tao nói cho mày biết, mày mà nói tao làm chuyện này với con Lỳ thì đừng trách tao.
- Tao không muốn nó tổn thương, vì nó thương mày.
- Hay sợ tao
Nghe tới đây,tai tôi như ù lên. Tôi đẩy cửa mạnh và đứng đối diện với Đỏ :
- Đỏ ! Lỳ không ngờ là Đỏ,tại sao con người đỏ như vậy?
- Đỏ....- Nó ngập ngừng không nói nên lời
- Trường có tội tình gì? Trường thương Lỳ là sai sao? Vậy Đỏ đi chém hết những người thương D đi.
- Xin lỗi - Nó nói nhỏ
- Xin lỗi,đừng xin lỗi gì Lỳ. Thất vọng quá đi.
Tôi quay người ra và chạy. Khóc nữa, cay xè,mặt chát, không đâu nước mưa đấy ! Không phải nước mắt. Tôi phải làm gì bây giờ? Tại sao Đỏ làm như vậy với Trường. Tôi không tin,thật sự tôi không muốn tin. Thằng Tuấn đuổi theo tôi. 2đứa ngồi ở ghế đá nói chuyện :
- ĐỪng buồn D
- Tao....kh...ô...ng tin là nó m...ày... ah - Tôi nói ngập ngừng.
- Cố gắng lên mà
- Tao chẳng nghĩ thằng Đỏ ngày trước lại thay đỗi nhanh như thế mày ạh .
- Vậy mà tao cứ tưởng màythương thằng Trường nữa kìa.
- Tao không xác định được tình cảm của chính mình
- Vậy sao đau lòng khi nó làm như thế ?
- Đau bởi vì người tao từngyêu thay đỗi,và đau bởi vì một người khác bị tổn thương.
Tôi không hiểu được. 2 hàng nước mắt cứ thế chảy,chẳng biết làm sao cho hết đau. Cho hết buồn,tôi phải làm gì? Tôi không muốn cả Trường và Đỏ tổn thương. Thật sự là không muốn. Phải chăng Trường chỉ là cái bóng của Đỏ? Đau đầu,đau đầu quá đi mất. Lúc sau tôi với thằng Tuấn đi vào. Thấy Đỏđi ra,tôi toan bước đi thì :
- Nói chuyện với Đỏ được không Lỳ?
- Tôi không có chuyện gì nói vói Đỏ - Tôi ngước lên nhìn với con mắt lạnh lùng chưa từng nhìn với ai.
Chưa kịp phản ứng gì thì nókéo tay tôi đi. Ra tới sân sau của bv tôi liền giật mạnh tay ra :
- Làm gì thế?
Bỗng nó nói 1 lèo và còn lớn :
- Lỳ biết Đỏ thay đỗi như thế vì ai? Vì quá thương một người, chẳng lẽ yêu một người là sai? t/y Đỏ dành cho D là sai? Là sai sao? Trong t/y ai chẳng ích kỹ. Sao Lỳ chỉ biết nghĩ cho nó mà không biết nghĩ cho Đỏ. Những ngày tháng đã qua không còn chút gì trong Lỳ thật sao?
Tôi im lặng. Bởi vì đúng là Đỏ không sai. Đúng là nó dành cho tôi trọn t/c, hy sinh vì tôi rất nhiều. Nhưng còn Trường,cũng cam chịu quá đáng. Tôi làm gì?
làm gì đây? Tôi trả lời :
- Đừng nghĩ tôi yêu Trường. Tôi chỉ nói thế, tôi không muốn nói nhiều với Đỏ. Chào Đỏ
Nói rồi tôi bước đi, đó không phải sự lạnh lùng của tôi mà tôi biết là sự quá đáng mà tôi đối xử với nó như thế. Lòng nó sẽ đaulắm, sẽ buồn lắm. Nhưng nào ai biết, quay bước đi lòng tôi quặn thắt. Càng đau càng quên được. Ngườiơi hãy quên tôi !
Đến khi về nhà. Tôi thấy ba đã ngồi đó. Ba hỏi :
- Hôm nay con đi đâu mà con không học hả bé
.......
Tại sao ba lại biết? Tôi im lặng. Ba hỏi tiếp :
- Con ngồi xuống đây, con lên chổ bạn Trường với mấy đứa phải không
- Sao ba biết - Tôi hỏi lại
- Tuần sau phải học lại tốt nghe con, ba tin con sẽ cố gắng được
Tôi đứng đó sửng sờ và bậtkhóc. Không ngờ ông lại nhân hậu như thế,ông không la mắng, ông chỉ nói nhẹ nhàng. Ông thương tôi một tình cảm khác mẹ, tôi thấy sự dịu dàng của mẹ xuất hiện trong ông.
Tôi chưa kịp nói gì thì ông lại gần tôi và nói :
- Con thương thằng cu Trường phải không?
- Con...
Tôi ấp úng. Ông lại nói :
- con cứ xem ba như một người bạn gái, một người mẹ. Con có suy nghĩ hay tâm sự gì cứ nói với ba. Ba sẽ nghe, ba không la con đâu.
Tôi im lặng,và nói nhỏ :
- Ba biết Đỏ chứ?
- Ba biết
- Con không biết nữa ba àh.Con....
Ông cắt lời tôi :
- Chắc con gái ba đang khó xử lắm phải không? Đừng nghĩ nhiều. Khi khác 2 ba con mình nói chuyện nhiều hơn. Con ăn cơm với em và cô Ba đi nhé, ba đi gặp đối tác.
Rồi ông cười trìu mến và bước đi. Tôi cũng cười, nụ cười đầu tiên từ khi mẹ mất. Tôi cứ tưởng, đã mất hết tất cả nhưng tôi đã nhầm. Tôi còn ông ấy,tôi còn cô Ba và đặc biệt tôi có một đứa em tuyệt vời. Từ đây bắt đầu một cuộc sống mới.
Thứ 2 đầu tuần.......
Tôi lên trưòng, hôm nay tâm trạng tốt hơn mọi ngày. Tr cũng đã đi học nhưng nhìn qua đám bên kia lại không có Đỏ. Lập tứcthằng Hoàng kéo tôi lại và hỏi :
- Lỳ, mày nói gì mà thằng Đỏ nó đi đâu từ chiều thứ 7kìa.
- Bọn tao không thể nào liên lạc được
Tôi hoảng lên, liền nói :
- Anh Đen,nó đâu?
- Anh không biết, nó khôngvề nhà
Tôi đứng đó như trời trồng.Lại chính tôi gây ra nữa rồi. Trời àh. ĐAng suy nghĩ không biết làm sao thì bỗng :
- Bữa nay có vụ qua bên này chơi nữa hả?
Tôi quay đầu lại. Hoá ra là Đỏ. Anh Đen chạy lại chổ nó:
- Về khi nào? sao đi đâu 2 ngày nay không nói 1 tiếng?
- Mới về, đi chơi
Nó trả lời cộc lốc rồi bứoc vào chổ ngồi. Thằng Tuấn tiến lại chổ tôi và hỏi :
- Nó sao vậy mày?
- Đi đâu 2 ngày nay mới về
- Àh chiều thứ 7 nó bị sao mà khóc, với lại như thằng mất hồn áh mày
Tôi không nghĩ lại làm tổn thương nó đến thế. Tôi nhìn nó rồi bước lại chổ đám thằng Tuấn ngồi. Cả đám lao nhao:
- Tối qua tao thấy nó đua xe ở NX
- Đi bão nữa mà
- Sao mày biết?
- Thì nó dẫn đầu tốp đua, chạy ghê lắm
Tôi nghe xong thì như muốn rớt tim ra ngoài. Nếunhư nó mà bị gì thì tôi lại phải mất đi một người nữa sao. Rồi thằng Trường lại kêu tôi ra ngoài và nói :
- Tr xin lỗi D.
- Tại sao xin lỗi? - Tôi nhìn thẳng vào mắt nó hỏi
- Từ nay về sau Tr sẽ khônglàm phiền D với Đỏ nữa
- Là sao? - Tôi ngạc nhiên
- Tình cảm thì không thể ai chia rẻ đc. Tr rất thương D,nhưng người ta nói yêu một người là nhìn thấy người ta hp. Tr chấp nhận là người thua cuộc. Chúc D vui
Nó không chờ tôi trả lời,không cần tôi đáp lại, nóquay lưng đi. Lặng lẽ. Từng lời nó nói ra như những mũi kim xuyên vào tim tôi. Phải chăng......... Bỗng tôi thấy mình như mất trọng lượng. Tôi làm sao thế này?Khi bóng nó bước đi. Tôi cũng vào lớp. Đến tiết 5 là tiết chào cờ đầu tuần. Tôi không muốn ra nhưng thầyThắng gọi tôi lên loa lớn :
" Em B.Đ.M. Duyên 10c8 lên văn *ng có chút việc ".
Tôi thất thểu lên văn *ng. Ai cũng nhìn vào tôi. Vì hôm nay là ngày đầu tiên tôi mặc đồ đồng phục váy của trường. Khi lên tới văn*ng thì các thầy cô ngồi đó đang họp giao ban, tôi liền chào và hỏi :
- Chào các thầy cô, có chuyện gì không ạh?
Ông thầy Thắng kêu tôi ngồi xuống,tôi chằng biết chuyện gì xảy ra. Thầy Sơn hiệu phó đứng dậy nói :
- Thầy cô rất chia buồn với em bởi vì chuyện vừa rồi. Thầy đang cầm trên tay kếtquả thi học sinh giỏi các trường THPT ở vùng này. Em thi 2 môn, anh và toán. Lần trước thầy nói em đi thi h/s giỏi cấp quốc gia cho nhà trường nhưng có lẽ vì cú sock vừa rồi em đã từ chối nhưng mong em sẽ nghĩ lại.
Các thầy cô ai cũng nhìn tôi với ánh mắt tha thiết, nhất là cô Mười và thầy Trung. 2 người rất mong muốn tôi đi. Nhưng vừa rồi tôi đã từ chối. Tôi sẽ nghĩ lại như thếnào đây? Khó lắm ai ơi. Thật sự cứ nghĩ tới kì thi h/s giỏi này tôi lại nhớ tới mẹ. Làm sao đây? Phải làm sao đây? Tôi đứng dậy và trả lời với thầy cô :
- Em ra ngoài xếp hàng. Emsẽ trả lời sau. Chào thầy cô
Tôi bước ra. Tôi biết rằng kìthi này tôi chờ mong đã rấtlâu rồi. Tôi không thể bỏ lỡ nó. Nhưng mà tâm trạng tôi lại không muốn đi......
Đến khi chào cờ. Ông thầy Thắng lên tiếng :
- Sau đây là kết quả thi h/s giỏi vừa qua. Thầy đọc tên ai thì lên đây để nhận giải nhé.
1. Bùi Hà Thy 10a1 giải 3 môn hoá
2. Nguyễn Duy Huy 10c4 giải 3 môn toán.
3. Trần Như Bảo Ngọc 10c1 giải
3 môn Văn
4. Lê Hoàng Kim lớp 10b giải 2 môn Lý
5. Lê Trần Thủy Tiên lớp 10b giải 3 môn anh.
Và bạn B.Đ.M.Duyên lớp 10c8 giải nhất môn Anh và nhất môn Toán.
Còn lại những bạn cũng tham gia kì thi h/s giỏi này đều được công nhận chứ không có giải. Mời các em bước lên nhận giải.
Tôi rất vui và cũg ngạc nhiên bởi vì không nghĩ mình có thể được nhận giảinày. Tôi bước lên với mấy đứa trong đội tuyển. Ai cũng nhìn tôi với ánh mắt khâm phục. Khuôn mặt tôi vẫn thế, mấy đứa trong độicứ cười tươi rói. Có lẽ mọi người sẽ không nghĩ tôi kiêu đâu, bởi vì tôi luôn thếrồi. Lúc nhận giải thưởng. Ởphía dưới xì xào :
- D nó giỏi quá.
- Tài thật
- Vừa đẹp vừa học giỏi
- Tao ước được 1 phần của nó thì không còn gì bằng.
" Bộp, bộp "
Tiếng vỗ tay của toàn trường. Chúng tôi toan bước xuống thì thầy ra hiệu cho đứng lại. Thầy nói:
- Thầy cũng công bố danh sách những học sinh đi thi hs giỏi tỉnh và quốc gia sắp tới của trường ta.
1. Bùi Hà Thy 10a1 môn hoá
2. Nguyễn Duy Huy 10c4 môn toán.
3. Trần Như Bảo Ngọc 10c1 môn Văn
4. Lê Hoàng Kim lớp 10b môn Lý
5. Lê Trần Thủy Tiên lớp 10b môn anh.
Và bạn B.Đ.M.Duyên 10c8 môn Anh và môn Toán
Mong các em sẽ cố gắng hết mình.
Khi bước xuống chổ ngồi thì :
- Chúc mừng
- Vinh dự cho 10c8 quá nghe
- Bạn học giỏi quá.
Tiếng mọi người trong lớp chúc mừng. Tôi vui biết mấy. Nhưng mẹ không chứng kiến tôi thành công rồi. Mẹ ơi !!!!!
Đến khi ra về. Tôi đi với bọn thằng Tuấn. Thằng Trường lặng lẽ, nghe mp3. Nhìn nó lúc này thật đẹp.
Buổi tối, nhóc V.A đi chơi với bọn thằng Tuấn. Còn tôithì xuống quán càfe 74 ngồi. Ngồi uống một mình, suy nghĩ thật tuyệt. Bỗng tôi thấy bóng ai trông quenquen. Tôi ngước qua nhìn, thì ra là Trường. Tôi kêu :
- Trường !
Nó quay lại nhìn tôi. Rồi cầm tách càfe qua bàn ngồivới tôi. Nó lên tiếng hỏi tôi:
- D không đi với bọn thằng Tuấn hay sao ngồi đây?
- Trường thì sao?
- Àh ùhm - Nó ấp úng
- D học giỏi thiệt. Tài ghê đó, cố gắng trong kì thi họcsinh giỏi tỉnh tới nhé
- Cảm ơn
Tôi nói nhỏ. 2 đứa nói chuyện, có nó thật thoải mái. Bên nó cảm thấy yên bình. Chúng tôi đang ngồi chuyện không chú ý xung quanh thì :
- Lỳ kìa Đỏ
Tôi quay qua, thằng TRường cũng quay qua. Chẳng biết vì sao mà thằng Đỏ lại nắm lấy cổ áo thằng Trường nói:
- Thằng *, giờ mày muốn gì?
- Thả ra - thằng Trường nói
- Tao đ' thả
Lúc này tôi gạt tay Đỏ ra. Nó nhìn thẳng vào mắt tôi hỏi :
- Nó là gì của Lỳ? Lỳ thương nó àh? thương nó thật àh?
Tôi im lặng rồi nói :
- Đúng, tôi thương nó, tôi yêu nó rất nhiều được chưa?
Nhìn thằng Đỏ. Mắt nó như muốn khóc. Tôi cũng chẳngbik vì sao mình lại đối xử với nó như thế nữa. Đỏ quay lưng ra. Bọn anh Đen thằng Hoàng cũng nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên. Trường nói với tôi
- Sao D làm vậy? Nó đau lòng lắm đó D
Nói rồi nó quay ra và chạy về phía thằng Đỏ. Nó kéo tay thằng Đỏ lại và nói :
- Đứng lại đã
Lúc này mặt Đỏ thì đầy sát khí. Nhìn rất sợ. Nó quay qua về phía thằng Trường và nói :
- Tao với mày có cái đ' gì mà nói?
- Bình tĩnh đi. Tao có chuyện muốn nói
- Thả tay tao ra
Nó nói rít từng tiếng. Tôi biết mình nên im lặng. Thử xem 2 đứa nó sẽ giải quyết ra sao. Nhưng tôi biết thằng Trường không thể nói được với cái tính ngangtàng của thằng Đỏ. :
- Mày hãy cố giữ lấy người mày yêu. Tao không can thiệp vào chuyện của tụi mày nữa đâu.
- Mày.....
Thằng Đỏ nhìn Trường sững sờ. Tôi thấy thương thằng Trường quá. Tôi cứ nghĩ thằng Đỏ sẽ nghĩ thấu đáo hơn ai dè :
- Mày cũng biết vậy hả? Lúcnãy nó nói gì mày nói lại tao nghe. Tao đ' bỏ qua chomày đâu thằng chó.
" Bốp "
1 cú đấm thằng Đỏ dành trọn cho thằng Trường. Đủ để Trường liễng xiễng. Tôi chạy lại đỡ thằng Trường. Tôi không ngờ. Tôi liền nói 1 câu mà có lẽ là như dội 1 ca nước lạnh vào mặt nó :
- Tôi không ngờ Đỏ là con người bỉ ổi đến vậy. Thất vọng quá, chào Đỏ.
Tôi với Trường bước đi trước con mắt kinh ngạc của nó cũng như cả đám bạn của nó. Chính nó đã làm tôi thay đỗi chứ không ai hết, sự quá đáng của nó đã khiến tôi sững sờ. Thật không ngờ như vậy. Trời ạh!
__________________________________________________ ____________
Với suy nghĩ của thằng Đỏ....
Hoá ra tình cảm trước giờ tôi trao một người là sai, sựmù quáng của t/y tạo ra cũng là sai. Tôi sai sao? Tình cảm tôi trao nhóc Lỳ làsai sao? Sao ông trời lại như thế với tôi? Tôi làm gì sai đâu? Tôi sai rồi...........
__________________________________________________ ____________
Lúc tôi với Trường đang đi dạo, tôi hỏi nó :
- Tại sao Tr cam chịu vì D quá vậy?
- Bởi thương một người là thế.
- Thương một người mà chịu nhiều đau khổ thì thương làm gì?
- Trường chịu được.
- Trường quên D đi
Tôi nói ra, nó nhìn tôi 1 lúc lâu rồi trả lời :
- Yêu một người rất dễ nhưng quên một người thì khó lắm D ơi
- Trường....
Tôi ấp úng nói không nên lời. Tình cảm Đỏ trao tôi là khác, tình cảm Trường trao tôi lại khác. Nếu lựa chọn tôi ko hề muốn. LÀm sao đểbiết ai yêu thật lòng? Ah không ! LÀm sao để biết tôiyêu ai thật lòng.......ĐAng suy nghĩ mông lung thì thằng Trường bổng lên tiếng :
- D
sao vậy?
- Àh không
- Mới 8h30 àh, có đi đâu nữa không? - Nó hỏi tôi
- Đi ăn
- Ùhm đi ăn nhé. - Nó nhìn tôi cười khiến tôi.......bối rối.
Có lẽ trong màn đêm ai cũng đẹp hơn, cũng dễ thương hơn......
Đến quán ăn thì.......