viên của mình và họ sẽ bộc lộ khả năng trong môi trường đầy thử thách như vậy. Đừng tỏ ra quá khắt khe khi có người mắc lỗi bởi bất kỳ ai cũng có thể phạm phải sai lầm. Hãy sẵn sàng tạo cơ hội cho những người có thành ý sửa sai.
CHIA SẺ CỦA ZANKER
Bản thân bạn có thể làm được nhiều việc, nhưng để đạt được những điều thực sự quan trọng trong cuộc sống, bạn cần phải có người hỗ trợ. Vì vậy trong kinh doanh, việc tuyển dụng những người giỏi nhất có thể trở thành yếu tố quyết định ảnh hưởng đến sự thành bại của bạn. Donald nói đúng; bạn phải cẩn trọng để tránh các thái độ tiêu cực và hãy phát huy tối đa tính tích cực ở mỗi cá nhân. Dưới đây là một số mẹo nhỏ trong việc quản lý nhân viên mà tôi đã áp dụng và thấy rất hiệu quả.
Thưởng trước khi công việc hoàn thành
Người bạn thân của tôi là John Goodfriend đã khuyên tôi: “Cậu nên hào phóng boa cho người phục vụ quầy rượu trước khi gọi cốc đầu tiên thay vì đợi đến lúc rời quán”. Trên thực tế, tôi vẫn thường làm theo lời khuyên này trong cuộc sống cũng như trong công việc. Một lần, gia đình tôi cùng gia đình một người bạn đi nghỉ tại một khu nghỉ mát có hình thức phục vụ theo dạng trọn gói cho từng hộ gia đình ở Jamaica. Cả hai nhà đều có trẻ nhỏ, và chúng tôi rất mừng vì dịch vụ trọn gói có bao gồm cả một cô trông trẻ. Lúc vừa mới đến nơi, tôi đã hào phóng boa ngay cho cô trông trẻ và cô ấy đã vui vẻ, nhiệt tình chăm sóc các con tôi hết sức chu đáo.
Do vẫn theo thói quen nên khi chuẩn bị rời đi, gia đình bạn tôi mới boa cho cô trông trẻ của mình. Nhưng trong suốt tuần đó, tôi để ý thấy người trông trẻ bên gia đình bạn tôi đã làm việc với một thái độ miễn cưỡng và không vui vẻ chút nào. Tất nhiên việc boa sau cho cô trông trẻ đó là hoàn toàn bình thường, nhưng gia đình bạn tôi đã thể hiện lòng hào phóng của họ quá muộn, nên với cùng số tiền bỏ ra, nhưng họ đã không nhận được kết quả tốt nhất.
Khi quyết định The Learning Annex sẽ tổ chức một loạt cuộc hội thảo đầu tư về CÁCH LÀM GIÀU, và biết rằng chúng tôi sẽ phải nỗ lực rất nhiều cho dự án đó, tôi đã tổ chức ngay một cuộc họp với toàn thể nhân viên của mình trong suốt hai ngày cuối tuần tại khách sạn Doral xinh đẹp ở Westchester, New York. Và việc đầu tiên tôi làm trước khi bắt đầu buổi họp là trao cho mỗi người tại phòng họp một phong bì 10.000 đô-la như một khoản thưởng trước. Tôi nói với mọi người rằng: “Đây chỉ là chút phần thưởng dành cho công sức của mọi người trong thời gian sắp tới”. Kết quả là chúng tôi đã tổ chức được một buổi họp hiệu quả nhất từ trước tới nay trong lịch sử hoạt động của The Learning Annex.
Ngay sau buổi họp, những nhân viên sống xa gia đình đã gọi về nhà để khoe với chồng hoặc vợ mình về khoản tiền thưởng hậu hĩnh này. Thế nên thay vì bị vợ hoặc chồng phàn nàn hoặc tự bản thân cảm thấy uể oải khi tham gia dự án lần này, các nhân viên của tôi đã được nghe người bạn đời của mình nhắn nhủ rằng: “Cuối tuần này mình hãy gắng làm việc thật chăm chỉ nhé. Tôi sẽ đợi cửa ở nhà”. Đối với một số người trong công ty, 10.000 đô-la là cả một phần tư tháng lương của họ, và không ai nghĩ rằng mình được nhận một khoản tiền thưởng lớn như vậy. Vì thế mà hành động đó của tôi đã làm cho họ thay đổi quan điểm. Giờ đây mỗi khi phải đi công tác xa vào cuối tuần, nhân viên của tôi đều mong sẽ nhận được một “cái phong bì”. Và tôi cũng không bao giờ làm cho nhân viên của mình phải thất vọng nếu biết rằng họ xứng đáng được nhận “cái phong bì” đó.
Học mà chơi, chơi mà học
Sau buổi hội thảo đầu tư đầu tiên, dù chúng tôi đã có được một khoản tiền tương đối nhưng tôi vẫn quyết định triệu tập một cuộc họp để tổ chức buổi hội thảo tiếp theo tốt hơn nữa. Chúng tôi nhận thấy rằng không khí của hầu hết các buổi học đều quá nghiêm trang. Mọi người dành cả ngày cuối tuần để học, nhưng một trong những tiêu chí hàng đầu của The Learning Annex là học mà chơi, chơi mà học. Vậy thì làm thế nào chúng tôi có thể tổ chức buổi hội thảo theo mô hình như vậy? Có người đã nói đùa rằng: “Hãy thuê các sứ giả hài hước”. Khi nghe thấy vậy tôi đã nói: “Đó là một ý tưởng tuyệt vời”.
Trước khi buổi hội thảo thứ hai được tổ chức tại Los Angeles, tôi đã tới đó trước cả tuần để đến các quán bar, nhà hàng, quán trọ tìm thuê những con người vui vẻ, hài hước nhất cho buổi hội thảo. Tôi đã tuyển được một trăm người cả nam lẫn nữ và giao cho họ công việc xuất hiện tại các đám đông để phát kẹo, quà cũng như cổ vũ, nhảy múa hay chơi bóng chuyền bãi biển. Điều đó thực sự mang lại hiệu quả. Mọi người tham gia hào hứng và sôi động hơn nhiều. Hiện tại, chúng tôi đang thuê những vũ công múa ba lê xinh đẹp tới làm “sứ giả hài hước” trong mọi buổi hội thảo của The Learning Annex, và nhiều người trong số họ còn đi lưu diễn khắp cả nước cùng chúng tôi.
Tôi còn bổ sung một số yếu tố hấp dẫn về giới vào chương trình giáo dục dành cho người thành niên được tổ chức ở New York, và sau đó là trong phạm vi cả nước, bằng cách in hình các cô gái xinh đẹp lên trang bìa những tạp chí của tôi hoặc những tạp chí nổi tiếng khác như New York, People, US Weekly hay Esquire. Tôi đã đánh tan sự ù lì trong ngành giáo dục truyền thống, khiến nó trở nên cuốn hút và hài hước hơn. Và với bất cứ doanh nghiệp hoặc ngành nghề nào, chúng ta đều có thể thực hiện được điều tương tự như vậy. Vì vậy hãy nhìn nhận công việc theo góc độ khác, đồng thời hãy luôn đặt ra cho mình câu hỏi xem làm thế nào để thay đổi, cải tiến và làm cho sản phẩm của mình trở nên thân thiện với người dùng hơn? Tham vấn lời khuyên của các chuyên gia
Hãy làm theo lời khuyên của Jim Collins: “Hãy đưa những người thông minh lên cùng chuyến xe của bạn” được trích trong cuốn sách xuất sắc của ông mang tựa đề: “Good to Great: Why Some Companies Make the Leap… and Others Don’t”.
Những năm 1980, khi bắt đầu khởi nghiệp với The Learning Annex, công việc tiến triển nhanh tới mức tôi đã phải cần ngay một giám đốc tài chính. Nhưng do không tìm được người thích hợp nên tôi đã phải đăng quảng cáo tuyển dụng, hỏi dò khắp nơi và thậm chí là thuê hẳn một chuyên gia “săn đầu người” với cả đống tiền nhưng rốt cuộc anh ta tìm cho tôi toàn những người không được việc. Sau đó, một hôm đang dùng điểm tâm tại một tiệm bánh ở Greenwich Village, tôi đã chú ý tới anh chàng bồi bàn trông quen quen. Rồi tôi cũng nhận ra anh chàng chính là Clive Kabatznik, một người tôi biết khi còn học ở đại học, và tôi nhớ đó là một người rất thông minh. Tôi thắc mắc không hiểu tại sao một anh chàng thông minh như vậy lại đang làm bồi bàn trong một tiệm bánh vòng.
Thế là chúng tôi bắt đầu nói chuyện và trở nên thân mật lại với nhau. Clive là người gốc Nam Phi. Anh đang đi du lịch vòng quanh nước Mỹ và bắt đầu làm việc tại tiệm bánh vòng sau khi đã hết sạch tiền. Trong lúc nói chuyện, tôi nhanh chóng nhận thấy Clive về cơ bản có thể làm được bất cứ việc gì. Và chỗ trống duy nhất trong công ty tôi lúc bấy giờ là vị trí giám đốc tài chính (CFO – Chief Financial Officer). Tôi thầm nghĩ: “Clive thông minh và mình cảm thấy tin tưởng anh ấy. Mình có mất gì đâu chứ?”.
Quả thật Clive là một giám đốc tài chính tuyệt vời. Và sau này, ngay cả khi Clive đã rời khỏi The Learning Annex, tôi vẫn thường tham vấn lời khuyên quý báu của anh. Hiện nay, Clive là một doanh nhân rất thành công, kiếm được hàng triệu đô-la và đang bắt đầu mua bán nhiều công ty. Với tôi, những người thông minh luôn là lựa chọn số một.
Khi mua lại The Learning Annex vào năm 2001, tôi đã nghĩ rất nhiều về vấn đề làm sao mời được những người thông minh nhất, đáng tin cậy nhất mà tôi biết về làm việc cho mình. Và Andy Hyams là một trong những người bạn cũ thông minh nhất mà tôi biết. Chúng tôi từng là những người bạn tốt nhất của nhau kể từ năm học lớp
4. Về sau, Andy theo học trường Luật và trường Y tế cộng đồng thuộc Đại học Harvard và đã rất thành công trong sự nghiệp về lĩnh vực cộng đồng. Những đóng góp của Andy đối với cộng đồng khiến tôi rất khâm phục nhưng lúc này tôi nhận thấy Andy hình như không còn hứng thú nhiều với công việc như trước. Chỉ cần nghe cách Andy nói chuyện về công việc là đủ thấy trái tim anh không còn dành nhiều cho nó nữa.
Vì vậy tôi rất muốn Andy về làm việc cho The Learning Annex, nhưng không muốn gượng ép anh. Một lần, tôi nói với Andy: “Mình muốn mời cậu tới chương trình “Giải phóng năng lượng vào ngày cuối tuần” của Tony Robbins”. Đây là một chương trình kéo dài trong ba ngày và những người tham dự sẽ phải bước chân trần trên than hồng một quãng ngắn. Tôi không dám chắc Andy có muốn bước chân trần trên than hồng hay không, nhưng ngoài trò đó, tôi biết Tony Robbins còn có nhiều trò thú vị khác.
Vốn là một người hay hoài nghi nên lúc đầu Andy đã đưa ra một số lý do rất khéo léo để từ chối tham dự chương trình cuối tuần của Tony Robbins. Nhưng cuối cùng Andy cũng tin tưởng tôi và đồng ý tham gia.
Hết kỳ nghỉ cuối tuần, từ San Diego, Andy đã gọi cho tôi: “Cuộc sống của tớ đang thay đổi”. Tôi thật sự mừng cho Andy bởi không có gì quan trọng hơn điều đó. Nhưng tôi vẫn gặng hỏi: “Thế cậu có đi trên than hồng không?”. Andy trả lời: “Có chứ. Và mình đang tính sẽ cho đăng thông báo và treo biển hiệu khi đi làm lại. Mình định mở văn phòng luật sư riêng”. Tôi vui mừng nói: “Thật tuyệt! Mình vô cùng tự hào được là khách hàng đầu tiên của cậu đấy”.
Mọi người đều cho rằng tôi thật điên rồ khi thuê một luật sư không có chút kinh nghiệm gì về thương thảo trong kinh doanh cũng như các vấn đề về thuế. Nhưng tôi đã trấn an họ rằng: “Các vị đừng nên lo lắng. Thứ nhất, anh ấy là một người thông minh, có óc phán đoán tuyệt vời và không hề tự phụ. Thứ hai, khi không am hiểu về một vấn đề gì đó, anh ấy sẽ có cơ hội để học hỏi. Thứ ba là nếu không thể học hỏi được thì tôi vẫn tin tưởng rằng anh ấy sẽ đi thuê chuyên gia về giải quyết vấn đề cho chúng ta. Anh ấy sẽ chăm lo cho tiền đồ của The Learning Annex như chính tiền đồ của mình”.
Và những gì tôi nói đã đúng. Andy làm việc rất nhiệt tình và hiệu quả. Thật tuyệt vời khi có sự giúp sức của Andy để tạo nên những thành công liên tiếp của The Learning Annex.
Tôi nhớ Donald Trump vẫn thường nói “Lòng trung thành đáng giá hơn tất cả những điều khác”. Tôi hơi khác người trong việc tuyển dụng, và nói thật là hầu hết mọi người làm việc cùng tôi đều không gắn bó quá lâu với công ty. Chính vì vậy mà tôi đã đặt ra các tiêu chuẩn rất cao. Với cương vị là một doanh nhân, tôi đã học được một điều rằng: là người lãnh đạo, bạn phải làm gương cho người khác. Đối với tôi, điều đó thật dễ dàng bởi tôi là người luôn đặt ra các tiêu chuẩn rất cao cho bản thân. Tôi làm việc cả ngày và kỳ vọng các giám đốc điều hành của mình cũng như vậy. Vào những ngày cuối tuần hay các kỳ nghỉ khác, tôi vẫn làm việc và cũng mong đợi nhân viên mình làm thế. Và nếu nhân viên hay vị giám đốc điều hành nào của tôi muốn làm việc theo giờ hành chính thì cũng không sao, nhưng họ sẽ không bao giờ đi tới cùng để có được thành công cùng tôi. Thế nên nếu một ứng viên hỏi tôi về giờ giấc làm việc thì có nghĩa cuộc phỏng vấn đã thất bại. Với tôi, việc trao đổi công việc qua lại bằng email với các giám đốc điều hành của mình vào lúc 2 giờ sáng là chuyện thường xuyên. Và để làm việc được liên tục 24/24 giờ, ngoài tinh thần làm việc có trách nhiệm, bạn cần phải có lòng đam mê cùng sự khao khát thực hiện công việc tốt hơn bất cứ người nào khác. Tôi là một người ưa mạo hiểm và thích làm việc với những người cũng ưa mạo hiểm như mình.
Còn nhớ năm 1986, có một thanh niên xin vào công ty tôi làm việc, nhưng tôi từ chối vì nhận thấy anh ta không có chút kinh nghiệm nào. Tuy nhiên anh chàng vẫn tiếp tục gửi thư thay vì trực tiếp tới văn phòng tôi như trước. Sau sáu tháng liên tục bị từ chối, anh ta quyết định xin làm không lương. Quả là một quyết định điên rồ, nhưng điều đó đã cho tôi thấy anh chàng này rất nhiệt huyết. Anh ta thực sự muốn làm tại công ty tôi bằng bất cứ giá nào, và vì thế tôi đã tuyển anh ta. Cho tới nay, Harry Javer - tên của chàng thanh niên thiếu kinh nghiệm ngày nào - đã làm việc với tôi được 20 năm và là giám đốc điều hành chịu trách nhiệm thực hiện các buổi hội thảo lớn của chúng tôi.
Tôi muốn nhắc đến một người tuyệt vời nữa. Đó chính là Healther Moore – một người có kinh nghiệm quản lý các câu lạc bộ đêm cũng như làm bầu sô. Tuy không biết gì về việc kinh doanh trong lĩnh vực truyền thông nhưng bù lại, Healther là một người thực sự tận tâm, cẩn thận và sôi sục tinh thần “tôi có thể làm được bất cứ việc gì”. Hiện nay Healther không chỉ điều hành bộ phận truyền thông với giao dịch hơn 20 triệu đô-la một năm mà còn cả phòng xuất bản và phòng quan hệ công chúng của chúng tôi.
Không ai trong công ty tôi in chức vụ trên danh thiếp của mình, chủ yếu là do chúng tôi luôn giữ các vai trò khác nhau tại những cuộc họp khác nhau.
Thế nên bên cạnh Harry và Healther, còn có rất nhiều nhân viên cùng các chuyên gia cố vấn khác gắn bó với tôi trong nhiều năm qua và tất cả họ đều có chung những phẩm chất tuyệt vời. Đó là những con người có lòng đam mê, trung thành, mẫn cán với công việc, và đặc biệt họ đều là những người có chung suy nghĩ “không có gì là không thể”. Có một câu nói thế này: những cái xoàng xĩnh thường mang một vỏ bọc đẹp đẽ. Và tôi luôn nghĩ về điều này khi tiến hành tuyển dụng. Nếu các ứng viên không có khả năng hoặc không thể trở nên xuất sắc thì có nghĩa là họ đang chiếm chỗ của ai đó thực sự có năng lực.
Chính vì không có được nguồn ngân sách khổng lồ cùng đội ngũ nhân viên hùng hậu nên các doanh nhân luôn phải tuyển những người có khả năng làm việc bằng mười người gộp lại. Vì lý do này mà tôi có xu hướng tuyển những người thực sự thông minh, năng động và hiểu biết về nhiều lĩnh vực. Khi cần tới chuyên viên, tôi thuê hẳn nhà tư vấn. Và nếu đã tuyển được những con người thông minh luôn sẵn sàng làm việc chăm chỉ thì bạn không còn cần tới một đội ngũ nhân viên hùng hậu với mức lương cao ngất nữa.
Hãy chia sẻ sự giàu có
Tôi là người có niềm tin mãnh liệt rằng bạn phải đãi ngộ mọi người xứng đáng với những gì họ đã làm. Những người gắn bó lâu dài với tôi luôn nhận được sự đãi ngộ rất tốt. Chúng tôi chuyên về lĩnh vực hội thảo đầu tư tài chính nhưng lại hoạt động giống như một công ty ở Phố Wall; đó là do mọi người đều được chia sẻ sự giàu có. Tôi áp dụng chiến lược này không chỉ với các nhân viên hay những nhà tư vấn của mình mà còn với cả bất cứ ai tôi đã từng làm việc cùng. Bạn phải biết chia sẻ chiếc bánh thành công với những người làm việc cho bạn. Trả lương cao hơn cho những người xứng đáng là việc nên làm. Và nếu nhân viên nào có thái độ chây ì trong công việc thì hãy dứt khoát cho người đó nghỉ việc ngay trước khi họ gieo rắc “căn bệnh” cho cả công ty.
Bốn năm trước, tôi có thuê một nhân viên làm công việc tạo mối liên hệ để mời các diễn giả tới The Learning Annex diễn thuyết, và theo tôi thì anh ta làm tạm được. Để tìm hiểu kỹ hơn về công việc và con người của người này, tôi đã rủ anh ta đi ăn trưa và nhận thấy anh ta đang gặp khó khăn về tài chính. New York là một thành phố đắt đỏ, vậy mà hầu như số tiền kiếm được anh ta lại tiêu hết cho sở thích của mình là mua sắm quần áo và giày dép. Thế nên anh ta toàn mất thời gian nghĩ ngợi về chuyện tiền bạc mà không phải là việc làm thế nào để có thể mời được các nhà diễn thuyết tới công ty chúng tôi. Sau bữa trưa, trên đường trở về văn phòng, tôi đã nghĩ không biết phải làm sao với anh chàng này. Lúc ngang qua Đại lộ số 5, anh ta đã nhìn thấy một bộ com-lê hiệu Versace sau cửa kính và thốt lên: “Bộ com-lê đó đẹp thật!”. Tôi liền nói với anh ta: “Chúng ta hãy vào xem một lát”. Anh chàng thử bộ com-lê đó và quả thật trông anh ta rất tuyệt, song cái giá của nó thì không mềm chút nào, khoảng 7.000 đô-la.
Thời điểm đó, tôi rất muốn mời Tiến sĩ Nicholas Perricone, một bác sĩ da liễu nổi tiếng, đến diễn thuyết. Tôi biết anh chàng nhân viên của mình đã cố gắng suốt mấy tuần liền để mời mọc nhưng đáng tiếc là Perricone luôn lảng tránh anh ta. Vì vậy, tôi nói với anh ta: “Nếu mời được Perricone, tôi sẽ mua cho cậu bộ com-lê đó.” Chúng tôi trở về văn phòng và vài tiếng sau, tôi đã thấy anh ta rời khỏi văn phòng. Tôi hỏi “Cậu định đi đâu đấy?”. Anh chàng đáp: “Đi lấy bộ com-lê của tôi”. Tôi nhìn lên bảng danh sách những người nổi tiếng đồng ý diễn thuyết và thấy yên tâm vì anh chàng đã mời được Perricone. Các lãnh đạo doanh nghiệp đều phải thừa nhận rằng nếu muốn nhân viên dốc hết tâm sức làm việc để mang lại kết quả mỹ mãn thì chính các nhà lãnh đạo cũng phải đưa ra một phần thưởng tuyệt vời không kém. Giờ đây, tuy không còn làm việc cho tôi nữa, nhưng anh chàng đó vẫn cứ cảm ơn tôi vì đã tạo động lực thúc đẩy anh ta vượt lên chính mình. Nghe có vẻ là một công thức đơn giản nhưng rất nhiều chủ doanh nghiệp vẫn chỉ thưởng cho nhân viên hết sức keo kiệt và kết quả là chính họ cũng như công ty của họ phải lãnh hậu quả. Nếu một nhân viên của tôi làm việc hết sức mình và mang lại cho tôi một khoản
ADMIN:Thông Tin Bản Quyền: LÊ VĂN TUYÊN- Sinh năm 1988- KHU ĐÔ THỊ GIẢI TRÍ CAO CẤP MỚI:- Xóm 10- Thôn Văn Quang- Xã Nghĩa Hương- Huyện Quốc Oai- Hà Tây- Hà Nội- VIỆT NAM
SĐT: 0336631403
SĐT: 0929668648