được coi là bạn tốt. Và hãy nhớ, đừng ngại trả đũa những kẻ đã giở trò ti tiện với bạn, bởi chúng xứng đáng như vậy.
Đừng bao giờ bán rẻ bạn mình. Xin lấy trường hợp giữa tôi và Donny Deutsch, một trong những người bạn tuyệt vời của tôi, làm ví dụ. Donny sở hữu một chương trình truyền hình rất thành công trên kênh CNBC và đang thuê một căn hộ trong tòa nhà của tôi trên Đại lộ Park - Phố 59. Tòa nhà đó là một dự án rất thành công của tôi. Nó đã trở thành một trong những tòa nhà bán chạy nhất New York. Có rất nhiều người muốn thuê hoặc mua căn hộ mà Donny đang ở, nhưng hợp đồng thuê của Donny phải hai năm nữa mới hết hạn. Tiền thuê căn hộ lúc đó là 45.000 đô-la một tháng, vì vậy tôi đã gọi hỏi Donny xem anh có ý định kết thúc hợp đồng sớm hơn không; nhưng sau khi Donny cho biết ‘trong vòng hai năm nữa’ anh mới dời đi, tôi cũng không nghĩ gì thêm. Tình cờ ngày hôm sau, luật sư của Donny bất ngờ gọi điện cho chúng tôi và nói rằng trong hợp đồng thuê nhà có một điều khoản về trường hợp người thuê sẽ phải dọn đi trong vòng 30 ngày và họ muốn hủy điều khoản này. Thật sự thì chúng tôi hoàn toàn không để ý gì đến điều khoản đó, bởi khi cho Donny thuê nhà, tôi hoàn toàn không nghĩ đấy là điều quan trọng.
Nghe thế, tôi lập tức cho người gọi điện đến Donny để thông báo rằng chúng tôi đang tiến hành các thủ tục để kết thúc hợp đồng – nhưng thực tế tôi làm vậy chỉ để đùa với Donny một chút. Sau khi người của tôi gọi điện xong, tôi tự hỏi không biết khi nào Donny mới gọi lại cho tôi. Nhưng chỉ chừng ba phút sau, Donny gọi lại và anh không thể tin được là tôi lại làm như thế với anh. Tôi cười khoái chí trước thái độ thất vọng của Donny rồi nói: “Donny này, vị luật sư đắt giá của cậu đã gọi điện và giải thích cho bên tớ biết về một điều khoản trong hợp đồng mà thậm chí tớ còn không biết. Cậu vui lòng cho tớ biết vị luật sư này là ai để tớ thưởng cho cô ấy, bởi vì cô ấy đã đem lại cho tớ được rất nhiều tiền”.
Thực sự tôi không bao giờ làm gì để gây tổn thương cho Donny bởi vì thứ nhất, đó là một con người tuyệt vời và thứ hai, tôi thực sự muốn bạn mình ở lại căn hộ ấy lâu hơn. Sau khi hiểu chuyện, Donny đã tự nguyện nâng giá tiền thuê nhà cao gấp đôi, nhưng điều quan trọng là anh ấy đã góp 50.000 đô-la cho quỹ Police Athletic League của New York, một trong các quỹ từ thiện tôi quan tâm nhất. Hiển nhiên là Donny vẫn tiếp tục ở lại căn hộ đó.
Trong kinh doanh có nhiều điều vô cùng kỳ lạ. Có những người bạn tưởng mình biết rất rõ, chí ít cũng là vẻ bề ngoài, nhưng vào một thời điểm nào đó, bạn phát hiện họ hoàn toàn khác với suy nghĩ ban đầu của mình. Đó là trường hợp của Lee Iacocca. Trong suy nghĩ của mình, tôi luôn cho rằng Lee Iacocca là một người rất mạnh mẽ, dứt khoát trong mọi tình huống. Vào những năm 1990, trong khi thị trường bất động sản đang gặp nhiều biến động thì chính Lee Iacocca lại muốn hợp tác cùng tôi để mua một số khu bất động sản giá rẻ, hay như chúng tôi vẫn gọi là “rẻ mạt”.
Chúng tôi đã nhắm vào một khách sạn nhỏ mà Lee vô cùng ưng ý ở khu East 60s, nhưng anh ta không đồng ý với giá đưa ra.
Sau đó, một hợp đồng béo bở đã bất ngờ đến với tôi. Đó là hai tòa nhà có chi phí xây dựng khoảng 139 triệu đô-la, tọa lạc ở bờ biển West Palm, bang Florida đã phá sản. Hai tòa nhà đó thực sự rất đẹp, nhưng giữa thời điểm suy thoái, những tòa nhà như vậy rất khó bán.
Ngân hàng New York cuối cùng cũng đã có quyết định thu hồi và thanh lý hai tòa nhà đó. Vì vậy, tôi và Lee Iacocca đã mua lại chúng. Khi mua bất động sản trong giai đoạn suy thoái, vấn đề lớn nhất chính là bạn không biết khi nào thì suy thoái mới kết thúc. Nếu suy thoái kéo dài quá lâu thì chứng tỏ bạn đã có một sự đánh cược không khôn ngoan.
Trên thực tế, cuộc suy thoái bất động sản những năm 1990 đã kéo dài hơn dự đoán. Nên cho dù tôi có mua được tòa nhà đó với giá rẻ thì đó vẫn không phải là một vụ đầu tư khôn ngoan, bởi vì phải mất rất nhiều thời gian để thị trường hồi phục và tốn thêm khoản tiền cho chi phí bảo dưỡng tòa nhà cùng với tất cả các chi phí có liên quan trước đó, lợi nhuận cuối cùng không được là bao. Tuy vậy, Lee vẫn muốn thực hiện thương vụ này và mỗi người chúng tôi đã bỏ ra một nửa số tiền để đầu tư.
Từ hôm ký hợp đồng mua hai tòa nhà đó, ngày nào Lee cũng gọi liên tục cho tôi và cả những đồng sự khác của tôi. Tôi đã nói với anh ta: “Lee, anh hãy thong thả. Việc này cần có thời gian. Chúng ta đang phải bơi giữa một cuộc suy thoái bất động sản thực sự và tình hình này không thể một sớm một chiều hồi phục ngay được. Anh phải bình tĩnh bởi vì nếu là vấn đề về thời gian thì chúng ta không thể làm được gì”. Tôi có một nhân viên bán hàng rất giỏi nhưng cũng rất cộc cằn. Cô ta hầu như không mấy tôn trọng Lee và sẵn sàng nói với anh bằng cái giọng khó nghe kiểu: “Tại sao ông không để chúng tôi yên nhỉ? Tại sao ông cứ phải gọi điện nhiều làm gì, ông bị sao vậy?” hoặc “Ông mang cái bộ mặt đưa đám đó ra khỏi đây giùm”. Cách nói như vậy thường khiến Lee phát khùng. Cuối cùng, anh ta liên tục gọi điện cho tôi để năn nỉ được rút khỏi thương vụ này. Lúc nói chuyện với tôi, hình như Lee đã khóc. Đúng là tôi đã hai lần nghe thấy anh ta khóc cốt để lấy lại số tiền của mình. Tôi chắc chắn Lee là một người khá giàu có nên không hiểu tại sao anh ta lại quá lo lắng về khoản tiền đầu tư tương đối nhỏ đó. Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên hơn cả là người đàn ông tưởng chừng rất bản lĩnh này lại bật khóc trước một việc cỏn con như vậy. Rốt cuộc tôi đã trả lại Lee phần tiền anh ta đã bỏ ra và cũng chấm dứt luôn mối quan hệ làm ăn. Như thế còn dễ chịu hơn là cứ phải chịu đựng những chuyện nhảm nhí của anh ta. Làm ăn với Lee Iacocca chẳng thú vị chút nào.
Sau cùng thì toàn bộ căn hộ trong hai tòa nhà đó đều được bán hết và ngày nay, Trump Plaza trở thành một trong những tòa nhà có giá cao nhất ở khu vực bờ biển Palm.
Hãy biết quan sát và lắng nghe
Vài năm trước, một cửa hàng chuyên bán lẻ hàng cao cấp đã thuê địa điểm ở một trong những tòa nhà của tôi. Họ cần thiết kế lại cửa hàng trước khi khai trương. Tôi biết tất cả các nhà thầu ở thành phố New York và chỉ khoảng 25% trong số đó là đáng tin cậy. Tôi từng bị cả đám nhà thầu đó xoáy tiền nên biết rất rõ những chiêu bài của họ. Thực sự thì tôi không quan tâm những người thuê nhà của tôi sẽ thuê nhà thầu nào bởi vì họ đã trả cho tôi một khoản tiền thuê rất lớn; ngoài ra, tôi hoàn toàn không được hưởng lợi gì trong việc này nên nếu họ có tốn nhiều tiền thế nào cũng không phải việc của tôi. Nhưng vì đã biết quá rõ bọn nhà thầu và sợ rằng họ cũng sẽ chui đầu vào cái thòng lọng đang giăng sẵn, nên tôi gọi điện nói với họ: “Tôi sẽ giới thiệu ba nhà thầu để các vị tham khảo khi tiến hành thiết kế lại cửa hàng”. Họ vui vẻ nhận lời.
Hai tháng sau, tôi gọi điện hỏi thăm người thuê cửa hàng: “Thế các vị đã thuê nhà thầu nào rồi?”. Khi nghe họ trả lời, tôi đã vô cùng sửng sốt. Tôi nói ngay: “Gì vậy? Gã đó là một kẻ vô lại. Các vị không nên thuê hắn ta. Hắn ta sẽ toàn giở trò lừa bịp với các vị”. Ngân sách mà những người thuê cửa hàng của tôi sẽ chi cho dự án này là 17 triệu đô-la. Ở New York, 17 triệu đô-la chẳng là gì. Song vấn đề ở đây là họ dự định mở một cửa hàng bán đồ cao cấp quy mô lớn nhưng lại đi thuê một gã chủ thầu mà tôi biết chắc là hắn sẽ rắp tâm giở trò lừa đảo.
Tôi không phải là một kẻ ngu ngốc và tôi rất am tường về lĩnh vực xây dựng. Tôi biết rõ thành phố này và một số kẻ tồi tệ ở đây. Cái gã chủ thầu mà những người thuê cửa hàng của tôi bắt tay hợp tác đã bị sa thải trong hầu hết các dự án mà hắn tham gia, và tôi còn biết hắn thậm chí từng bị tống giam vì một số việc xấu xa đã làm trước đây.
Tôi nói với người thuê cửa hàng rằng: “Tôi sẽ ủng hộ các vị hết sức trong việc thiết kế lại cửa hàng, nhưng các vị không thể thuê gã này”.
- Tại sao vậy? - Họ ngạc nhiên hỏi.
- Hắn ta sẽ gây nhiều thiệt hại cho các vị. Thứ nhất, tôi nghĩ hắn từng bị tống giam vì tội ăn cắp. Thứ hai, hắn sẽ cố tình kéo dài gấp đôi thời gian làm việc và các vị sẽ mất nhiều hơn số tiền 17 triệu đô-la. – Tôi giải thích.
- Chúng tôi sẽ hợp tác với anh ta vì theo chúng tôi thì đó là một người tuyệt vời. Chúng tôi thực sự có thiện cảm với anh ta. Và tiện đây chúng tôi cũng xin nói để ngài Trump biết rằng chúng tôi chỉ thuê chỗ của ngài, còn lại thì chúng tôi nghĩ mình có đủ kinh nghiệm để làm những gì chúng tôi muốn.
- Gì thế này? Các vị nói với tôi bằng cái giọng đó hả? Các vị đúng là một lũ ngốc. - Tôi phát cáu trong điện thoại. Lúc đó, tôi nhận ra rằng họ muốn tự làm mọi việc, thế nên tôi không cần phải cố giúp họ nữa.
Một thời gian sau, những gã ngốc này đến gặp tôi bàn về việc di dời vị trí cửa ra vào. Cánh cửa đó do vị kiến trúc sư “tên tuổi” mà họ đã thuê thiết kế, và nó lệch quá nhiều về phía cột nhà. Thế nên họ muốn dời cái cột đi chỗ khác. Nhưng để làm được chuyện đó, họ sẽ phải cho chống đỡ toàn bộ phần trần nhà. Việc này là cả một vấn đề lớn và nó ngốn thêm khoảng 2 triệu đô nữa. Tôi ngạc nhiên hỏi họ: “Sao các vị không thay đổi bản thiết kế và đặt cái cửa vào chỗ bức tường chưa được xây? Như thế có rẻ hơn không?”.
Khoản ngân sách 17 triệu đô-la dự trù cho việc thiết kế lại cửa hàng đã nhảy vọt lên 48 triệu đô-la nhưng vẫn chưa đâu ra đâu. Lúc này tôi chắc rằng những con người non kinh nghiệm đó sẽ phá sản và đấy là kết quả tất yếu. Cuối cùng, họ đã đến gặp tôi và nói:
- Ngài Trump, chúng tôi đã thất bại. Chúng tôi muốn chấm dứt hợp đồng.
- Tôi muốn các vị đền bù 100 triệu đô-la để chấm dứt hợp đồng. – Tôi nói.
- Chúng tôi không có nhiều tiền như vậy đâu.
- Vậy thì tôi sẽ lấy ít hơn. Thế các vị có bao nhiêu? Họ đưa ra một con số và tin tôi đi, khoản tiền đó không nhiều bằng số tiền họ đã mất cho gã chủ thầu kia. Tôi nói: “Thôi được. Tôi sẽ lấy tất cả số đó”.
Dù sao thì mọi việc đã kết thúc ổn thỏa. Họ trả tiền và chấm dứt hợp đồng thuê địa điểm. Và tôi tin rằng sau chuyện đó, họ đã có được một bài học đắt giá. Họ sẽ hiểu rằng họ cần phải khôn ngoan và biết lắng nghe hơn để thận trọng trong từng quyết định của mình.
Hãy khiến mọi người khâm phục bạn
Bạn phải chứng tỏ cho đối tác biết rằng bạn thực sự am hiểu tường tận những việc đang diễn ra bởi nếu không họ sẽ qua mặt bạn. Hãy khiến họ khâm phục vốn kiến thức của bạn. Phải thừa nhận rằng tôi rất giỏi về bất động sản. Tôi am hiểu và yêu thích kinh doanh bất động sản, vì thế, không ai có thể lừa tôi trong lĩnh vực này.
Lúc nhỏ, hầu hết thời gian rảnh rỗi tôi thường theo cha đến các công trường xây dựng. Tôi quan sát ông làm việc và học cách ông điều hành công nhân của mình. Đến khi trưởng thành và đi học ở trường quân đội, mỗi lần về
phép, tôi lại cùng cha đi thực tế để học hỏi về các vấn đề trong kinh doanh như đàm phán với các nhà thầu, kiểm tra chất lượng công trình hay ký kết các hợp đồng.
Tôi học được rằng để kinh doanh có lãi trong ngành này, bạn phải biết cách giảm bớt chi phí. Tôi cũng học được cách đàm phán hiệu quả từ cha mình. Trong khi đàm phán, cha tôi luôn tỏ ra cứng rắn và cương quyết giống như khi ông cho xây dựng một tòa nhà. Cha tôi hiểu rất rõ lĩnh vực của mình. Nếu cha tôi biết việc làm một cái mái nhà phải mất cho chủ thầu 800.000 đô-la thì ông sẽ không cố hạ giá xuống 600.000 đô-la hay để bị ép giá tới 1,2 triệu đô-la.
Bạn cũng nên để những ai tiếp xúc với bạn thấy rằng bạn hiểu rõ lĩnh vực của mình như thế nào. Nếu là một doanh nhân, hãy ra dáng một doanh nhân thực sự và thể hiện điều đó trong cả cách ăn mặc cũng như cách hành xử. Đừng để bất cứ ai nghĩ rằng bạn không am hiểu gì về công việc của mình. Khi tới Manhattan để đàm phán thương vụ đầu tiên, lúc đó tôi sở hữu rất ít tiền và thậm chí không có lấy một nhân viên nào. Nhưng khi bước vào văn phòng, tôi đã xử sự như thể mình đang sở hữu cả một công ty đồ sộ. Lúc ấy, tôi không còn làm việc cho cha mình và đã tách ra để thành lập Tổ chức Trump. Nhưng thời điểm đó ngoài tôi ra thì Tổ chức Trump không có bất kỳ nhân viên nào khác, và trụ sở chính là căn hộ nhỏ của tôi ở Manhattan. Tôi đã ăn mặc như một nhà kinh doanh bất động sản thành công. Phải nói rằng hôm đó trông tôi không chê vào đâu được với một bộ com-lê sọc nhỏ màu đen, áo sơ mi trắng, một chiếc cà vạt in chữ cái lồng nhau cùng một phong thái tự tin và đầy nhiệt huyết của kẻ sắp làm nên việc lớn. Không ai tỏ ý nghi ngờ tôi, thế nên ngay từ đầu tôi đã kiểm soát được mọi tình huống.
Còn nhớ tại một buổi Hội thảo Đầu tư của The Learning Annex, trước đám đông hơn 62.000 người, tôi đã nói rằng Bộ trưởng Ngoại giao Mỹ Condoleezza Rice là một phụ nữ tuyệt vời, nhưng tôi thích một người mưu lược hơn trong việc đàm phán với Trung Quốc và Iran. Tôi thích người nào cứng rắn nhưng cũng uyển chuyển hơn trong đàm phán. Tôi đã dùng đúng từ mưu lược để miêu tả mẫu nhà đàm phán cứng rắn mà chúng ta cần để đại diện cho quyền lợi của đất nước mình. Nhưng bạn sẽ không tin được chuyện gì đã xảy ra sau đó đâu. Ngay hôm sau, tôi đã thấy một tít lớn trên khắp các mặt báo: “Ngài Trump gọi bà Condi Rice là một kẻ mưu mô xảo quyệt!”. Đó đâu phải những gì tôi đã nói. Thế mới thấy không ai thiếu trung thực bằng cánh báo chí. Tất nhiên vẫn có một số nhà báo chân chính, còn lại thì cũng nhiều tên nhà báo vô lại lắm.
Nếu theo dõi, bạn sẽ thấy nhiệm vụ của bà Condi Rice lúc nào cũng là: Đến gặp gỡ với người đứng đầu, một nhà độc tài tàn ác, một kẻ sát nhân nhẫn tâm… của một đất nước nào đó. Trước tiên bà Rice xuống máy bay, vẫy tay chào đoàn đón tiếp với nụ cười thật rạng rỡ, sau đó là một bài phát biểu ngắn. Rồi bà Rice tới văn phòng của nhà lãnh đạo nước sở tại và chụp ảnh lưu niệm. Những chiếc ghế trong văn phòng được kê lệch góc 450 để người thợ ảnh có thể chụp được những bức ảnh hoàn hảo nhất. Cuối cùng bà Rice rời khỏi văn phòng, vẫy tay chào và lên máy bay. Cuộc gặp gỡ kết thúc và sau đó thì chẳng có gì xảy ra cả.
Tôi có thể kể ra đây tên tuổi của 10 đến 20 nhà đàm phán người Mỹ vĩ đại trên thế giới. Những nhà thương thuyết vĩ đại này có thể giành thắng lợi trong đàm phán với Trung Quốc và Iran cũng như mang về cho nước Mỹ những bản thỏa thuận tốt đẹp đến không ngờ. Tuy nhiên, chúng ta lại đang sử dụng các nhà đàm phán thiện chí nhưng lý thuyết suông và ngây ngô đến mức không biết mình đang làm gì trong hoàn cảnh thực tế khắc nghiệt. Các nhà đàm phán này chưa bao giờ đối mặt với những cuộc thương thuyết mang tính sống còn với những đối thủ tàn nhẫn và độc ác. Giá như chính phủ trọng dụng những nhà đàm phán giỏi nhất của chúng ta thì rất nhiều vấn đề sẽ được giải quyết và nước Mỹ sẽ vươn lên vị trí đứng đầu.
Khi cử người đàm phán hoặc chính bạn tham gia đàm phán, dù là một dự án phát triển bất động sản trị giá một tỉ đô-la, mua một chiếc xe hơi đã qua sử dụng hay ký kết một hiệp ước quốc tế, hãy chắc chắn rằng những người đang thực hiện cuộc đàm phán là những người giỏi nhất.
Đừng tin tưởng hoàn toàn vào bất cứ ai
Trước tôi vẫn thường nói: “Hãy tìm những người giỏi nhất và đặt trọn niềm tin vào họ”. Nhưng qua nhiều năm chứng kiến nhiều lọc lừa, gian trá giờ đây tôi nghĩ rằng tốt nhất là “Hãy tuyển những người giỏi nhất nhưng đừng quá tin tưởng họ”. Tôi biết nhiều doanh nhân sành sỏi đã tuyển dụng và đặt trọn niềm tin vào các kế toán viên, luật sư và những nhân viên khác. Nhưng cuối cùng chính họ đã bị những con người này bán đứng. Vậy nên giờ đây, phương châm của tôi là “Hãy tuyển những người giỏi nhất nhưng đừng quá tin tưởng họ”.
Trước tiên, hãy tìm kiếm những người giỏi nhất. Nhờ The Apprentice mà giờ đây tôi khá nổi tiếng trong lĩnh vực tuyển dụng. Thực sự tôi đã dành rất nhiều tâm huyết vào việc tuyển dụng và đào tạo những người có năng lực để họ trở thành những nhân viên sáng giá trong công việc.
Khi phỏng vấn, tôi luôn cố đánh giá các ứng viên một cách công bằng và nhanh chóng. Tôi không muốn mất nhiều thời gian cho các cuộc phỏng vấn bởi tôi nhận thấy điều đó cũng chỉ mang tính may rủi. Tất cả các bài kiểm tra, những cuộc phỏng vấn hay chiến thắng trong đợt thi tuyển ứng viên cho công việc mới không nói lên được điều gì. Tôi thấy ấn tượng ban đầu mới chính là kim chỉ nam giúp chọn ra những người giỏi nhất. Còn những cuộc họp và phỏng vấn kéo dài hàng giờ chỉ làm lãng phí thời gian.
Ngoài ra, hãy cẩn thận để không tuyển phải những người có quan điểm tiêu cực. Câu tục ngữ “con sâu làm rầu nồi canh” quả không sai. Chỉ cần một người suy nghĩ tiêu cực cũng sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến những người xung quanh, làm họ sa sút tinh thần và thậm chí làm tê liệt cả một nhóm làm việc vốn rất nhiệt huyết trước đó.
Các nhà nghiên cứu đã chứng minh rằng suy nghĩ hoặc hành động tiêu cực có thể gây tổn hại to lớn cho một tập thể. Chỉ cần vài người suy nghĩ tiêu cực là có thể hủy hoại cả môi trường làm việc lành mạnh. Thái độ tiêu cực và thiếu tính xây dựng như chê trách, phàn nàn, than vãn… có khả năng lan truyền giống như một căn bệnh trầm kha và không
ADMIN:Thông Tin Bản Quyền: LÊ VĂN TUYÊN- Sinh năm 1988- KHU ĐÔ THỊ GIẢI TRÍ CAO CẤP MỚI:- Xóm 10- Thôn Văn Quang- Xã Nghĩa Hương- Huyện Quốc Oai- Hà Tây- Hà Nội- VIỆT NAM
SĐT: 0336631403
SĐT: 0929668648