KenhGiaiTriAz.Wap.Sh
Wapste Tiện Ích Giải Trí
HOMETruyệnGAME
Bộ sách: ĐẠO GIA KINH
TẢI 200 E-BOOK SÁCH THUỐC NAM BẮC ĐÔNG Y GIA TRUYỀN
Cuộc Sống Không Giới Hạn
bản thân giúp ích cho anh. Vậy nên anh trang bị cho mình thái độ tích cực, luôn
nghĩ rằng mình sẽ sống. Quả thực, anh tạo cho mình thái độ tích cực, luôn nghĩ
rằng dù mang trong mình căn bệnh hiểm nghèo, anh không phải là người yếu đuối.
Anh quyết tâm duy trì sự kiên cường, tinh thần lạc quan và tập trung hướng về phía
trước.
Trong tình cảnh đó, không ai có thể miêu tả Chuck là một người may mắn,
đúng không bạn? Tuy nhiên, việc phương pháp xạ trị không thể thực hiện hóa ra lại
là điều may mắn. Bạn biết không, các bác sĩ của Chuck ở St. Louis khi đó đang
theo đuổi một chương trình thử nghiệm thuốc điều trị ung thư mà không sử dụng
phóng xạ. Thuốc mới này sẽ tìm đến những cá thể tế bào ung thư và tiêu diệt
chúng. Vì các phương pháp điều trị truyền thống không thích hợp với căn bệnh ung
thư của Chuck, anh có thể được chọn để điều trị bằng phương pháp thử nghiệm,
nhưng điều khiến các bác sĩ tin rằng Chuck nên được điều trị theo chương t rình thử
nghiệm chính là thái độ tích cực của anh. Họ biết anh sẽ tận dụng cơ hội đó một
cách tốt nhất, và quà đúng như vậy.
Trong khi thuốc điều trị ung thư thử nghiệm được truyền vào cơ thể qua
đường tĩnh mạch, Chuck đã không chịu đựng nó một cách thụ động. Anh nâng cao
thể lực bằng cách sử dụng máy tập. Anh đẩy ta,. Thái độ của anh rất tích cực và anh
giàu nghị lực đến mức đôi lúc một số nhân viên của bệnh viện không tin rằng anh
là bệnh nhân đang điều trị ung thư tại đây. "Trông dáng vẻ và hành động của anh
không giống những bệnh nhân bình thường của chúng tôi", họ nói.
Cuộc Sống Không Giới Hạn Nick Vujicic
E-BOOK VTBT
Vài tuần sau khi được điều trị bằng phương pháp thử nghiệm, Chuck đi gặp
bác sĩ. Bác sĩ nói rằng một điều kỳ diệu đã xảy ra. "Tôi không thể phát hiện thấy
bất cứ dấu hiệu nào của ung thư trong cơ thể anh", bác sĩ nói. "Bệnh ung thư đã
biến mất".
Các bác sĩ không thể khẳng định chắc chắn rằng thuốc thử nghiệm hay thái
độ của Chuck, hoặc một phép màu nào đó, hoặc sự kết hợp của cả ba yếu tố đó đã
chiến thắng bệnh ung thư. Tất cả những gì tôi có thể nói với bạn là Chuck đã bước
ra khỏi bệnh viện, hoàn toàn không còn bị bệnh ung thư, và anh khỏe như một con
bò mộng. Mặc dù tất cả các chỉ số đều cho thấy anh đang phải đối mặt với cái chết,
anh đã chọn một thái độ tích cực và không chìm đắm vào ý nghĩ rằng mình bị ốm
mà chỉ tập trung vào mục đích, vào niềm hi vọng, vào đức tin và sự tin tưởng sâu
sắc rằng anh vẫn còn có ích đối với người khác.
LỰA CHỌN THÁI ĐỘ PHÙ HỢP
Bạn nên nhớ rằng cả Chuck và Linda đều chọn những thái độ cho phép họ
vượt lên hoàn cảnh khó khăn, nhưng mỗi người trong số họ đã lựa chọn những kiểu
thái độ hơi khác nhau. Linda chọn sống với cảm giác biết ơn hơn là cay đắng.
Chuck chọn hành động hơn là đầu hàng. Có nhiều thái độ để chúng ta chọn lựa,
nhưng tôi tin rằng những thái độ có tác động tích cực nhất là:
1. Thái độ biết ơn
2. Thái độ hành động
3. Thái độ đồng cảm
4. Thái độ khoan dung
1. Thái độ biết ơn
Đây là thái độ mà Linda đã chọn để đương đầu với những chấn thương từ vụ
tai nạn xe hơi. Thay vì nuối tiếc và buồn rầu về những gì đã mất, cô biết ơn về
những gì đã tìm lại được và biết ơn cuộc sống mà cô đã gây dựng lên. Tôi là một
người có niềm tin sâu sắc vào sức mạnh của lòng biết ơn. Trong các buổi diễn
thuyết, tôi thường nói đến bàn chân trái nhỏ xíu của mình. Tôi nói đến nó để khiến
các khán thính giả cảm thấy thoải mái bởi họ có thể nhìn thấy cái bộ phận phụ
không bình thường đó của tôi. Tôi nói về nó một cách hài hước, nhưng tôi rất biết
ơn nó. Tôi sử dụng nó để điều khiển cần xe lăn, để gõ bàn phím máy tính với tốc độ
bốn mươi từ một phút, để chơi piano và điều khiển máy chơi trống, để thực hiện
những ứng dụng trên điện thoại di động.
Cuộc Sống Không Giới Hạn Nick Vujicic
E-BOOK VTBT
Thái độ biết ơn cũng thu hút những người có thể chia sẻ nhiệt huyết với bạn,
ủng hộ những ước mơ của bạn. Đôi khi những người đó có sức mạnh để khích lệ
bạn và làm thay đổi cuộc sống của bạn bằng nhiều cách đáng kinh ngạc. Khi tôi
còn bé, mẹ thường đọc sách cho tôi nghe, và một trong những cuốn sách mà tôi yêu
thích hồi ấy là cuốn Con yêu Chúa. Lần đầu tiên mẹ đọc cuốn sách đó cho tôi nghe
là khi tôi sáu tuổi. Lúc đó tôi chưa biết bất cứ một người nào sinh ra trên đời này
không có chân, không có tay như tôi. Tôi không có một hình mẫu nào để noi theo,
không biết bất cứ một ai trông giống như tôi, phải đối mặt với những khó khăn và
thách thức tương tự như tôi phải đối mặt. Cuốn sách đó, cuốn sách mà từ bấy đến
giờ tôi vẫn thường nghĩ tới, đã khích lệ, giúp tôi xây dựng nền tảng cho thái độ biết
ơn bởi vì nó được viết bởi Joni Eareckson Tada.
Joniu là một tay bơi 17 tuổi rất thích thể thao và cưỡi ngựa ở Maryland. Chỉ
vài tuần trước khi bắt đầu kỳ học đầu tiên ở trường đại học, Joni bất ngờ bị gãy cổ
trong khi thực hiện một cú lộn người theo kiểu nhảy cầu xuống hồ. Sao khi tai nạn
xảy ra vào năm 1967, bà bị liệt từ cổ xuống chân. Trong cuốn sách, bà đã viết về
nỗi thất vọng và ý định tự tử trong những ngày đầu bà đối mặt với sự thật nghiệt
ngã là bà bị liệt gần như toàn thân, nhưng cuối cùng bà tin rằng "đó không phải là
một cú tung đồng xu trong vũ trụ, khong phải là điều ngẫu nhiên, không phải là một
vòng quay của bánh xe vũ trụ. Đó là một phần kế hoạch của Chúa dành cho tôi".
Tôi thích cuốn sách đó. Sau đó mẹ tôi mua một CD gồm những bài hát của
Joni, những bài hát lần đầu tôi nghe với ca từ nói rằng "tất cả chúng ta đều có xe
Cuộc Sống Không Giới Hạn Nick Vujicic
E-BOOK VTBT
lăn", rằng ngồi trên xe lăn thật là thú vị, và rằng "không ai trên đời này hoàn hảo".
Khi còn bé, ở Australia, tôi đã nghe đi nghe lại CD đó và cho đến bây giờ thỉnh
thoảng vẫn ngâm nga những bài hát của Joni. Bạn có thể tưởng tượng được cảm
giác kinh ngạc của tôi khi lần đầu tiên được mời đến gặp Joni.
Năm 2003, tôi sang Mỹ để diễn thuyết tại một nhà thờ ở California. Sau buổi
diễn thuyết, một phụ nữ trẻ làm việc cho Joni tìm đến tự giới thiệu bản thân với tôi
và mời tôi đến trụ sở của tổ chức từ thiện Joni và Những Người Bạn ở Agoura
Hills.
Trong chuyến thăm đó tôi ngỡ ngàng khi thấy Joni vào phòng. Bà nghiêng
người tới để ôm tôi, và tôi đã có một khoảng khắc tuyệt vời. Joni không có nhiều
sức bởi vì bà bị liệt tứ chi, vậy nên khi bà rướn người để ôm tôi, bà gặp khó khăn
trong việc đưa cơ thể trở lại xe lăn. Theo bản năng, tôi sử dụng thân mình để khẽ
đẩy bà trở lại vị trí cũ trên xe lăn.
"Cậu rất mạnh mẽ!", bà nói.
Tất nhiên, tôi rất cảm động khi nghe bà nói thế. Người phụ nữ phi thường
này, người đã mang đến cho tôi sức mạnh, niềm tin, và hi vọng khi tôi còn bé lại
nói tôi rất mạnh mẽ. Joni tâm sự rằng, cũng giống tôi, thoạt đầu bà phải vật lộn để
sống với khuyết tật của mình. Bà đã từng nghĩ đến việc lăn xe từ một chiếc cầu cao
xuống sông để chấm dứt cuộc đời, nhưng bà lo rằng làm vậy bà có thể chỉ chấn
thương não thôi và như thế càng khiến cho cuộc đời thêm bi đát. Cuối cùng bà cầu
nguyện, Lạy Chúa, nếu con không thể chết, thì xin người hãy chỉ cho con cách để
tiếp tục sống.
Ít lâu sau vụ tai nạn đó, một người bạn đã tặng Joni bản sao một đoạn Kinh
Thánh. Đoạn đó như sau: "Phàm việc gì cũng phải tạ ơn; vì đấy là ý muốn của Đức
Chúa Trời và Đức Chúa Jesus đối với anh em là như vậy". Khi đó Joni chưa phải
là người mộ đạo. Bà vẫn rất tức giận và buồn nản trước tình trạng liệt tứ chi và bà
không tin thông điệp đó.
"Bạn nói chơi đấy thôi", Joni bảo. "Tôi không cảm thấy biết ơn vì tất cả
chuyện này. Không hề!"
Bạn của Joni nói rằng bà không cần phải cảm thấy biết ơn Chúa vì tình trạng liệt tứ
chi. Tất cả những gì bà phải làm là hãy tin tưởng ở Chúa và cảm ơn Người vì
những diễm phúc, những quà tặng cuộc sống mà bà sẽ nhận được.
Lúc bấy giờ thật khó để Joni tin vào khái niệm đó. Khi ấy bà cảm thấy mình
giống như một nạn nhân đáng thương. Quả thực, bà tự gọi mình là "nạn nhân của
một vụ tai nạn khủng khiếp". Thoạt đầu bà oán trách tất cả mọi người trừ bản thân
bà về tình trạng liệt tứ chi của mình, và muốn mọi người phải bù đắp cho mình. Bà
Cuộc Sống Không Giới Hạn Nick Vujicic
E-BOOK VTBT
kiện tụng. Bà đòi hỏi. Thậm chí bà oán trách cha mẹ đã sinh ra bà trên đời này để
bà phải chịu cảnh tàn tật.
Joni cảm thấy thế giới mắc nợ bà bởi vì bà đã mất khả năng sử dụng chân
tay. Cuối cùng bà hiểu ra rằng tự cho mình là nạn nhân của bất hạnh là một cách dễ
dàng để ẩn trốn, lẩn tránh cuộc đấu tranh vượt lên nghịch cảnh. Tất cả chúng ta đều
có thể là những nạn nhân của một biến cố, một sự việc không may nào đó. Một số
người cảm thấy mình giống như những nạn nhân bởi vì cha mẹ họ ly dị, hoặc bản
thân họ ốm đau, hoặc không có được việc làm tốt, hoặc không có được thân hình
thon thả, không đủ cao ráo hoặc không đẹp như họ mong muốn.
Khi chúng ta khăng khăng cho rằng mình luôn phải có một cuộc sống tốt
đẹp, hẳn nhiên khi có điều không như ý xảy ra, chúng ta sẽ cảm thấy mình bị tước
đoạt và bị xúc phạm. Khi đó chúng ta quay sang oán trách người khác và đòi hỏi họ
phải bù đắp. Trong tâm thế chỉ nghĩ đến mình, chúng ta trở thành nạn nhân thực sự.
Tuy nhiên, cảm giác tự thương hại bản thân là một cảm giác thiếu tích cực, không
đáng khích lệ. Trong tâm trạng đó bạn chỉ có thể nghe thấy một giọng nói từ bên
trong lặp đi lặp lại: "Khốn khổ, khốn khổ thân tôi" cho đến khi bạn trở nên vô cùng
căng thẳng, kích động, và phải tìm một nơi để ẩn trốn.
Giống như Joni, bạn nên loại bỏ cái vai diễn nạn nhân bởi vì nó không mang
lại bất kỳ tương lai nào. Joni nói rằng khổ đau tạo ra cho chúng ta một ngã rẽ, và
chúng ta chọn hƣớng đi xuống dẫn tới vực thẳm của thất vọng hoặc chúng ta
chọn con đƣờng đi lên bằng cách trang bị cho mình t
hái độ biết ơn vì những gì
mình c n lại. Có thể ban đầu bạn sẽ thấy rất khó khăn để có thái độ biết ơn, nhưng
nếu quyết tâm không để bản thân trở thành một nạn nhân và kiên cường đấu tranh
vươn lên từng ngày thì rồi sức mạnh sẽ đến với bạn. Nếu bạn không thể tìm được
một khía cạnh nào trong tình huống của mình để cảm thấy biết ơn, thì bạn hãy
hướng suy nghĩ vào những ngày tốt đẹp đang đợi ở phía trước và bộc lộ thái độ biết
ơn trước khi những điều tốt đẹp thực sự đến với bạn. Thái độ này sẽ giúp bạn lạc
quan và khiến tâm trí bạn thoát ra khỏi quá khứ đau buồn để nhìn về tương lai.
"Tôi đã hiểu ra rằng con đường đưa tôi tránh xa khỏi sự tự huỷ hoại có thể
được tìm thấy ở đâu đó trong những trang Kinh Thánh; và chúng ta không mất
nhiều thời gian để phát hiện ra sự thật đã tồn tại từ lâu đó. Mỗi ngày một lần hãy sử
dụng sức mạnh của Chúa và như vậy bạn sẽ trở thành người chiến thắng", Joni nói
với tôi.
Joni dã phát hiện ra rằng cái vai diễn nạn nhân chỉ khiến cho bà đau khổ và
chán nản hơn chính bản thân nỗi đau khổ và buồn chán mà tình trạng liệt tứ chi đã
Cuộc Sống Không Giới Hạn Nick Vujicic
E-BOOK VTBT
gây ra cho bà. Trang bị thái độ biết ơn về những gì còn lại và những quà tặng của
cuộc sống mà bạn sẽ nhận được có thể giúp bạn vượt lên nghịch cảnh. Thái độ đó
có thế làm thay đổi cuộc đời bạn như nó đã làm thay đổi cuộc đời của Joni và tôi.
Thay vì tức giận và phản uất trước khuyết tật của mình, tôi và bà ấy đã tạo dựng
cho mình cuộc sống vui vẻ.
Thái độ biết ơn đã thực sự thay đổi cuộc sống của Joni, để rồi sau đó câu
chuyện cuộc đời bà lại giúp thay đổi cuộc sống của tôi và của rất nhiều người qua
những cuốn sách bán chạy và những DVD của bà. Tổ chức phi lợi nhuận mang tên
Joni và Những Người Bạn đã thực hiện chương trình Xe lăn cho thế giới, một
chương trình cung cấp hơn 60.000 xe lăn miễn phí cho người khuyết tật ở 102 quốc
gia, ấy là chưa kể đến hàng nghìn đôi nạng và các thiết bị trợ giúp việc đi lại cho
người khuyết tật.
Joni bị liệt tứ chi. Tôi thì lọt lòng mẹ đã không có chân tay. Tuy nhiên, mỗi
người chúng tôi đều đã tìm được mục đích sống và cố gắng hết sức mình để theo
đuổi mục đích đó. Chúng tôi nuôi niềm hy vọng trong tim để chiến thắng thất vọng.
Chúng tôi tin ở Chúa và tin vào tương lai. Chúng tôi chấp nhận rằng mình là những
con người không hoàn hảo được ban tặng những món quà quý giá của cuộc sống.
Chúng tôi lựa chọn sống với thái độ tích cực, thái độ được nuôi dưỡng bằng lòng
biết ơn, và chúng tôi biến thái độ tích cực đó thành hành động để làm thay đổi cuộc
sống của mình và của người khác.
Đó không phải là khẩu hiệu giáo điều - đó là sự thật. Bằng cách lựa chọn
thái độ biết ơn để chiến thắng cảm giác tự coi mình là nạn nhân, hoặc cảm giác c ay
đắng, thất vọng, không chỉ Joni và tôi, mà chính bạn cũng có thể vượt lên các thách
thức mà bạn đang phải đối mặt. Tuy nhiên, nếu bạn thấy khó tìm được thái độ biết
ơn, thì vẫn còn có những cách tiếp cận khác có thể giúp ích cho bạn.
2. Thái độ hành động
Cuộc Sống Không Giới Hạn Nick Vujicic
E-BOOK VTBT
Tabitha cũng bị khuyết tật giống tôi, tuy vậy cô ấy viết: "Tôi luôn cảm thấy
mình may mắn và vì thế tôi cần trả ơn cuộc đời". Thái độ hành động của cô đã
khiến cô và gia đình bắt đầu sứ mệnh tạo những túi quà cho trẻ em đang bị bệnh
hoặc bị khuyết tật và cho người vô gia cư.
Đôi khi phương pháp tốt nhất cho việc lái cuộc sống của bạn ra khỏi lối mòn
hoặc vượt qua một trở ngại là làm cho cuộc sống của bạn và của người khác trở nên
tốt đẹp hơn. Socrates đã nói: "Nếu anh muốn thay đổi thế giới thì trước hết hãy
thay đổi chính bản thân anh". Khi bạn không thể gặp may mắn trong lúc khó
khăn, hãy cố gắng tự tạo ra may mắn cho chính mình. Khi bạn gặp một bi
kịch hoặc phải chịu một mất mát to lớn, bạn hãy cho phép mình đau buồn,
nhƣng rồi sau đó hãy cố gắng đứng dậy, tự tạo ra cái may trong cái rủi.
Tự trang bị thái độ hành động giúp bạn tạo ra động lực tích cực để vượt qua
nghịch cảnh. Những bước đầu tiên là những bước khó khăn nhất, chắc chắn rồi.
Trước tiên bạn có thể không cần làm gì nhiều, chỉ cần đứng dậy, nhấc mình ra khỏi
giường, nhưng một khi đã đứng dậy được, bạn có thể tiến về phía trước, và chừng
nào còn có thể tiến về phía trước thì chừng đó bạn còn có thể dứt ra khỏi quá khứ
và tiến về tương lai. Hãy bắt đầu như vậy. Hãy tiến về phía trước, từng bước một.
Nếu bị mất người thân hoặc mất một điều gì đó, bạn hãy giúp đỡ người khác, hoặc
tạo dựng một thứ gì đó khác như một việc làm để tưởng niệm về điều đã mất.
Một trong những trải nghiệm buồn nhất trong cuộc đời là nỗi đau mất người
thân. Việc mất một thành viên trong gia đình hoặc một người bạn gây ra nỗi đau
buồn sâu sắc đến mức có thể khiến bạn tê liệt. Ngoài việc bạn đã hạnh phúc vì hiểu
người đó, yêu quý người đó, đã ở bên người đó, có rất ít lý do để chúng ta hàm ơn
trong những tình huống như thế. Không gì có thể chuẩn bị cho chúng ta trong việc
đương đầu với loại mất mát có thể làm chúng ta suy sụp ấy. Tuy nhiên, một số
người rơi vào hoàn cảnh đó đã biến đau thương thành hành động, khiến cho sự mất
mát khủng khiếp trở thành một động lực giúp họ thực hiện những điều tốt đẹp. Một
ví dụ điển hình được nhiều người biết đến là Candy Lightner, người đã biến sự tức
giận và đau khổ thành hành động sau khi đứa con gái 13 tuổi của cô bị một tay lái
xe say xỉn cướp mất tính mạng. Trong niềm đau thương vô hạn, cô đã thành lập tổ
chức Những người mẹ chống lại tệ nạn lái xe trong khi say xỉn (viết tắt là MADD),
một tổ chức đã cứu được nhiều mạng sống thông qua các hoạt động và chương
trình giáo dục thiết thực và hữu ích.
Khi bi kịch thương tâm ập đến với bản thân hoặc với người chúng ta yêu
thương, xu hướng chung của chúng ta là trốn đến một nơi nào đó và khóc, hy vọng
Cuộc Sống Không Giới Hạn Nick Vujicic
E-BOOK VTBT
rằng một ngày nào đó đau thương sẽ nguôi ngoai. Tuy nhiên, nhiều người như
Tabitha, Joni Eareckson Tada và Candy Lighter đã chọn thái độ hành động. Họ tin
rằng ngay cả những bi kịch khủng khiếp nhất trong cuộc sống cũng có thể mang
đến cơ hội để thực hiện những việc tốt đẹp. Một ví dụ phi thường của người chọn
thái độ hành động chính là Carson Leslie ở Dallas. Khi tôi gặp Carson Leslie, cậu
mới 16 tuổi, nhưng đã đấu tranh với căn bệnh ung thư được hai năm. Người thiếu
niên mê thể thao có nụ cười rạng rỡ ấy, người có ước mơ được chơi ở vị trí phòng
ngự của đội bóng chày New York Yankees, mới 14 tuổi đã được chẩn đoán mắc
bệnh u não và khi đó khối u trong người cậu đã di căn tới cột sống. Cậu đã trải qua
các cuộc phẫu thuật cắt bỏ khối u, đã được điều trị bằng tia phóng xạ và hóa chất.
Bệnh của cậu đã thuyên giảm. Nhưng rồi lại tái phát.
Dù trải qua đau đớn khủng khiếp, Carson đã cố gắng hết sức để làm một
thiếu niên bình thường, sống một cuộc sống bình thường. Cậu thường nói về đoạn
Kinh Thánh mà cậu thích do một người quen đã mang đến cho cậu ngay sau khi
cậu được chẩn đoán mắc bệnh ung thư. Đó là đoạn Joshua 1:9, "Ta há không có
phán dặn ngươi sao? Hãy vững lòng bền chí, chớ run sợ; vì Đức Chúa Trời vẫn ở
cùng ngươi trong mọi bước đường".
Carson nói rằng đoạn Kinh Thánh đó không phải là "dành cho căn bệnh ung
thư" mà là "dành cho sự sống".
"Cho dù còn sống được bao lâu nữa, tôi vẫn muốn đoạn Kinh Thánh này
được ghi trên bia mộ của tôi. Và khi mọi người đến viếng, tôi muốn họ đọc đoạn
Kinh đó và nghĩ đến việc nó đã giúp tôi vượt qua các cuộc đấu tranh trong cuộc đời
như thế nào, và tôi hy vọng những người khác sẽ hiểu rằng đoạn Kinh này có thể an
ủi họ như nó đã an ủi tôi", Carson viết trong cuốn sách mang tên Carry Me (Hãy
đưa tôi đi).
Cậu bé có lòng dũng cảm tuyệt vời đó đã cùng giáo viên tiếng Anh của cậu
viết nên cuốn sách ấy để "nói lên tiếng nói đại diện cho những người bệnh ung thư
nhưng không thể diễn tả được căn bệnh khủng khiếp đã ảnh hưởng đến đời sống
cảm xúc, thể chất, đời sống xã hội và đời sống cá nhân của họ như thế nào". Carson
qua đời vào ngày 12 tháng 1 năm 2010, ngay sau khi cuốn sách được xuất bản. Sau
khi cậu qua đời, một tổ chức thiện nguyện mang tên Carson Leslie đã được thành
lập với mục đích hỗ trợ các nghiên cứu về điều trị ung thư ở trẻ em.
Người thiếu niên ấy đã không nghĩ đến bản thân, mà nghĩ đến người khác.
Mặc dù mắc bệnh hiểm nghèo và phải chịu nhiều đau đớn, cậu đã dành những ngày
cuối cùng của cuộc đời để viết nên một cuốn sách có thể khích lệ và động viên
Cuộc Sống Không Giới Hạn Nick Vujicic
E-BOOK VTBT
người khác vượt lên nghịch cảnh. Tôi rất thích những dòng cuối cùng trong cuốn
sách của cậu: "Không ai trong chúng ta biết cuộc sống ẩn chứa điều gì... nhưng
bạn dễ dàng có được lòng dũng cảm khi bạn biết rằng lòng dũng cảm đến từ Chúa
Trời".
Tôi gặp Carson thông qua một người kinh doanh đồ nữ trang ở Dallas tên là
Bill Noble, một người có đức tin sâu sắc và là người thường xuyên mời tôi đến nói
chuyện tại giáo đoàn của ông và với các nhóm khán thính giả khác. Các con của
Bill học cùng trường với Carson, và ông giúp kết nối chúng tôi lại với nhau. Ông
gọi tôi và ông là "những vị tướng trong Vương quốc của Chúa".
Ngoài việc trêu tôi là người đã "giã từ vũ khí", Bill thường nhấn mạnh tầm
quan trọng của việc để lại một di sản và làm cho mỗi giây sống trên đời này của
chúng ta trở nên có giá trị như Carson đã làm, thậm chí ở độ tuổi còn trẻ như cậu.
Bill đã từng nói với Carson điều mà ông đã nói với tôi nhiều lần: "Chúa không định
nghĩa một con người bằng cơ thể trần tục của anh ta. Điều đó cũng giống như ý
nghĩa của đoạn Kinh John 6:63: „Tinh thần tạo ra cuộc sống; xác thịt chẳng có ý
nghĩa gì. Những lời ta đã nói với con là tinh thần và những lời ấy là cuộc sống".
3. Thái độ đồng cảm
Nếu thái độ hành động dường như nằm ngoài khả năng của bạn, thì vẫn còn
có sự lựa chọn khác, một thái độ bắt nguồn từ trái tim. Khi trưởng thành hơn và khi
trải nghiệm đã khá phong phú, tôi hiểu rằng một trong
những yếu tố then chốt dẫn
đến ý định tự tử ngày nhỏ chính là tôi nghĩ quá nhiều về bản thân. Tôi thực sự tin
rằng không ai trên đời này phải chịu những nỗi đau về tinh thần và thể xác như tôi
phải chịu đựng. Tôi cứ chăm chăm nghĩ về hoàn cảnh của mình, chẳng nhìn thấy gì
khác ngoài bất hạnh của bản thân.
Thái độ đó đã được cải thiện đáng kể khi tôi lớn hơn một chút và đã hiểu ra
rằng phận người sống trên cuộc đời này cũng gặp phải những thách thức tương tự,
thậm chí còn tồi tệ hơn.
Khi hiểu ra điều đó, tôi bắt đầu tìm đến với những người thiếu may mắn để
chia sẻ với họ sự đồng cảm và lòng can đảm. Trong chuyến đi đến Australia vào
năm 2009, cô con gái nhỏ của gia đình một người bạn đã mang đến cho tôi một ví
dụ rất cảm động về sự đồng cảm. Khi tôi gặp lần đầu, cô bé đó mới chỉ hai tuổi
rưỡi. Gia đình đưa cô bé đến dự một bữa tiệc, và trong phần lớn thời gian ở đó cô
giữ thái độ xa cách với mọi người, cứ nhìn tôi từ xa như những đứa trẻ khác thường
Cuộc Sống Không Giới Hạn Nick Vujicic
E-BOOK VTBT
làm. Sau đó, khi bố mẹ cô chuẩn bị ra về, tôi hỏi rằng liệu cô có muốn ôm tôi
không.
Cô bé mỉm cười và chầm chậm bước về phía tôi. Khi cô tiến đến đủ gần, cô
dừng lại, nhìn thẳng vào mắt tôi, và từ từ khoanh hai tay ra sau lưng như thể biểu lộ
sự đồng cảm trước tình trạng khuyết thiếu tay của tôi. Thế rồi cô bé bước từng
bước ngắn lên phía trước, đến gần tôi hơn chút nữa và ngả đầu vào vai tôi, ôm tôi
bằng cổ của cô giống như cái cách cô học được từ tôi khi cô để ý tôi ôm người
khác. Tất cả mọi người có mặt trong phòng đều kinh ngạc và xúc động trước cái
cách biểu lộ sự đồng cảm của cô bé. Tôi từng được nhiều n gười ôm hôn với sự trìu
mến, nhưng có thể nói một cách thực lòng rằng tôi sẽ không bao giờ quên cái ôm
của cô bé đó, bởi vì cô bé rõ ràng có khả năng thấu hiểu cảm giác của người khác
một cách đáng kinh ngạc. Sự đồng cảm là một món quà quý giá. Tôi khuyến khích
bạn thực hành và chia sẻ nó qua mọi cơ hội bởi vì nó giúp xoa dịu cả nỗi đau của
người cho cũng như người nhận. Khi bạn đƣơng đầu với những khó khăn, bi
kịch hoặc thách thức, thay vì chỉ chú ý đến những đau đớn, bất hạnh của bản
thân, hãy nhìn ra những ngƣời sống xung quanh bạn và nhìn ra cuộc đời. Thay
vì cảm thấy bị tổn thương và tìm kiếm sự thương hại, hãy tìm một người nào đó
kém may mắn hơn, đang phải chịu đựng nhiều hơn mình và giúp họ chữa lành vết
thương. Hãy hiểu rằng nỗi sầu khổ và đau buồn của bạn là chính đáng, nhưng chịu
đựng đau khổ là một phần của cuộc sống con người và việc tìm đến để chia sẻ với
người khác là cách để hàn gắn vết thương cho chính bản thân bạn cũng như cho
người khác.
Bạn tôi, Gabe Murfitt, hiểu rõ điều này như bất cứ ai. Chúng tôi gặp nhau khi
tôi đến diễn thuyết tại bữa tiệc tối gây quỹ từ thiện mang tên Gather4Him ở
Richland, Washington vào năm 2009. Gabe từ khi lọt lòng mẹ đã phải chịu cảnh
chân tay dị dạng. Chân và tay cậu ấy chỉ dài khoảng bảy phân. Hai ngón tay cái
không có xương, và cậu còn bị khuyết tật về thính lực. Bằng cách nào đó, cậu vẫn
cố gắng để trở thành một người cực kỳ năng động, có thể chơi bóng chày, bóng rổ,
khúc côn cầu, nhảy dây, chơi trống, và làm nhiều việc khác.
Gabe, cậu thanh niên lớn lên gần Seattle ấy, có một tinh thần bất khuất và
khả năng đồng cảm đáng quý. Sáu tuổi, Gabe chơi trong Liên đoàn bóng chày nhi
đồng. Bây giờ cậu đã trở thành sinh viên của trường Đại học bang Washington. Với
sự trợ giúp của bạn bè và gia đình, cậu từng chinh phục đỉnh Rainier. Mặc dù hồi
học trung học cậu gặp nhũng thách thức riêng, cậu đã bắt đầu tìm đến những học
sinh khác để khích lệ họ bằng cách thực hiện các bài nói chuyện mang tên
"CLEAR" về lòng dũng cảm, khả năng lãnh đạo, sự ưu tú, thái độ và sự tôn trọng .
Cuộc Sống Không Giới Hạn Nick Vujicic
E-BOOK VTBT
Cậu và gia đình đã thành lập một tổ chức phi lợi nhuận để giúp đỡ người khuyết tật.
Tổ chức mang tên HOPE ( www.GabesHope.org) của Gabriel cấp học bổng và các
khoản hỗ trợ cũng như sự khuyến khích động viên xuất phát từ sự đồng cảm phi
thường của Gabe với người khuyết tật.
Bạn có thấy được sức mạnh trong thái độ đồng cảm của Gabe không? Cậu ấy
không chăm chăm nghĩ đến khó khăn của bản thân mà tìm đến với những người
cùng cảnh ngộ. Cậu đã biến thách thức nảy sinh từ những khuyết tật của mình
thành sứ mệnh chia sẻ sự đồng cảm, làm cho cuộc sống của cậu và của vô số người
khác trở nên phong phú hơn.
Tôi thường kinh ngạc trước các cách ứng xử mà mọi người dành cho khi tôi
tới thăm các khu dân cư đói nghèo, nơi ở của nh ững phận người đang chịu đựng
đau khổ. Tôi luôn tìm thấy những người đàn ông, phụ nữ, những trẻ em có lòng trắc
ẩn vô bờ. Cách đây không lâu, trong chuyến đi đến Campuchia, tôi vội vã quay về
khách sạn sau một buổi diễn thuyết kéo dài ở một nơi rất nóng bức và ẩm thấp
khiến tôi cảm thấy muốn ngất xỉu. Tôi chỉ muốn tắm một cái và ngủ một hoặc hai
ngày trong phòng có điều hòa nhiệt độ.
"Nick, trước khi đi, cậu làm ơn nói chuyện với đứa trẻ này, được không?",
người tổ chức buổi gặp gỡ nói. "Đứa trẻ này đã đợi cậu ở bên ngoài cả ngày nay".
Cuộc Sống Không Giới Hạn Nick Vujicic
E-BOOK VTBT
Cậu bé đó, ít tuổi hơn tôi, đang đứng một mình trong bụi đất. Ruồi bay vo ve
xung quanh cậu như một đám mây. Cậu có một vết thương sâu, sưng tấy ở trên đầu.
Một bên mắt của cậu dường như lồi ra. Người cậu tỏa ra mùi hôi hám cùng với mùi
của vết thương. Tuy nhiên, đôi mắt cậu tràn ngập lòng trắc ẩn, tràn ngập tình yêu
mến và sự cảm thông - dành cho tôi - đến mức tôi chẳng cảm thấy ngần ngại mà
ngược lại, hoàn toàn thoải mái khi tiếp xúc.
Cậu bước tới gần tôi và khẽ đặt đầu cậu sát má tôi, cố vuốt ve, an ủi tôi. Vẻ
ngoài của cậu cho thấy dường như nhiều ngày rồi cậu không ăn gì. Cậu có vẻ như
là một đứa trẻ mồ côi phải chịu đựng rất nhiều đớn đau. Tuy nhiên, cậu muốn bày
tò sự đồng cảm đối với những gì cậu hình dung rằng tôi đã và đang phải chịu đựng.
Cậu làm tôi cảm động đến rớt nước mắt.
Tôi hỏi những người tổ chức rằng liệu chúng tôi có thể làm gì cho cậu bé đó,
và họ hứa sẽ lo liệu để cậu được ăn uống, được chăm sóc và sẽ thu xếp chỗ ngủ cho
cậu, nhưng sau khi cảm ơn cậu bé để ra xe, tôi quả thực không cầm được nước mắt.
Suốt thời gian còn lại của ngày hôm đó, tôi không thể nào suy nghĩ mạch lạc được.
Tôi không thể không suy nghĩ về thực tế rằng cậu bé ấy, người mà tôi cảm thấy
thương xót, lại không nghĩ đến những gì bản thân cậ u đang phải chịu đựng mà lại
dành lòng trắc ẩn cho tôi.
Tôi không biết cậu đã phải trải qua những gì, cũng không biết cậu phải đối
mặt với khó khăn nào trong cuộc sống. Nhưng tôi có thể nói với bạn điều này: thái
độ của cậu thật phi thường bởi vì, bất chấp mọi rắc rối của mình trong cuộc sống,
cậu vẫn có khả năng tìm đến để sẻ chia và an ủi người khác. Thật là một món quà
tuyệt vời khi có được sự đồng cảm và lòng trắc ẩn lớn lao như thế!
Cuộc Sống Không Giới Hạn Nick Vujicic
E-BOOK VTBT
Khi bạn cảm thấy mình là nạn nhân của những điều không may mắn hoặc
cảm thấy thương hại bản thân, tôi khuyến khích bạn điều chỉnh thái độ để đạt được
sự đồng cảm. Hãy tìm đến với những người đang gặp khó khăn. Hãy chìa tay ra
giúp đỡ họ. Hãy làm một người tình nguyện tại một nơi tạm trú dành cho người vô
gia cư. Hãy làm một người hướng dẫn hoặc một cố vấn cho những ai cần bạn. Hãy
để cho sự tức giận, đau đớn, buồn khổ của bản thân giúp bạn thấu hiểu nỗi đau của
người khác để rồi chia sẻ và xoa dịu nỗi đau cho chính bản thân bạn và cho họ.
4. Thái độ khoan dung
Thái độ thứ tư bạn nên xem xét khi tìm cách làm phong phú hành trang của
mình trong cuộc sống là thái độ khoan dung. Đây có lẽ là thái độ tốt nhất trong các
thái độ mà bạn có thể lựa chọn, tuy nhiên nó cũng là thái độ khó đạt được nhất. Hãy
tin tôi đi, tôi biết rõ điều đó. Như đã nói với bạn, trong thời thơ ấu tôi từng có giai
đoạn không thể tha thứ cho Chúa vì nghĩ Người tạo ra tôi không chân tay là một sai
lầm lớn. Tôi đã rất tức giận và oán trách Chúa. Trong tôi khi đó không hề có lòng
khoan dung nào.
Giống như tôi, bạn sẽ phải trải qua một giai đoạn tức giận và oán trách rồi
mới có thể khoan dung. Điều đó rất tự nhiên, nhưng bạn chắc hẳn không muốn bám
lấy cảm xúc tức giận và oán trách quá lâu bởi vì sau khi trải nghiệm những cảm xúc
đó một thời gian bạn sẽ nhận ra rằng nếu cho phép chúng sục sôi trong trái tim mãi,
thì bạn chỉ tự làm tổn thương mình mà thôi.
Tức giận không phải là thứ cảm xúc được sinh ra để đeo bám bạn suốt ngày
đêm. Giống như chiếc xe hơi, cơ thể bạn sẽ nổ tung nếu để cho động cơ bên trong
hoạt động ở mức cao trong một thời gian quá dài. Những nghiên cứu y học cho
thấy rằng nếu nuôi sự tức giận và oán trách trong lòng quá lâu, bạn sẽ phải đối mặt
với căng thẳng về thể xác và tâm lý đến mức hệ thống miễn dịch bị suy giảm và các
bộ phận nội tạng bị tổn thương. Ngoài ra, sự oán hận còn gây ra một vấn đề khác.
Khi coi tình trạng khuyết thiếu chân tay của mình là do lỗi của người khác, tôi
không chịu trách nhiệm về tương lai của bản thân. Khi tôi quyết định tha thứ cho
các bác sĩ, cho Đấng Sáng Tạo một cách có ý thức và phấn đấu để vượt lên nghịch
cảnh, tôi cảm thấy bản thân mình được nâng cao giá trị về cả thể chất lẫn tinh thần,
và cảm thấy đã đến lúc phải có trách nhiệm về tương lai của chính mình.
Thái độ khoan dung đã giải phóng tôi. Bạn biết đấy, khi ôm khư khư những
vết thương cũ, bạn chỉ dồn sức mạnh và khả năng kiểm soát vào những đối tượng
đã gây đau đớn cho bạn, nhưng khi tha thứ cho những đối tượng đó, bạn đã cắt mối
dây ràng buộc với quá khứ đớn đau. Những đối tượng gây đau đớn ấy không còn
Cuộc Sống Không Giới Hạn Nick Vujicic
E-BOOK VTBT
giật sợi dây xích trói buộc bạn nữa. Chớ có nghĩ rằng khoan dung với những
ngƣời gây đau đớn cho bạn nghĩa là bạn đang ban cho họ một ân huệ; nếu
không tha thứ cho họ vì một lý do nào khác, thì bạn hãy khoan dung cho họ vì
chính bản thân bạn.
Tôi đã tha thứ
cho tất cả những đứa trẻ chế giễu tôi. Tôi không làm như vậy
để tuyên bố rằng chúng vô tội. Tôi tha thứ cho chúng để trút bỏ cho bản thân mình
gánh nặng của sự tức giận và oán trách. Tôi yêu quý bản thân mình. Tôi muốn được
giải phóng khỏi những cảm giác nặng nề đó.
Vậy nên bạn đừng bận tâm sự khoan dung của bạn mang lại gì cho những kẻ
thù địch và những kẻ đã gây tổn thương cho bạn trong quá khứ. Hãy cứ tận hưởng
những gì mà sự khoan dung mang đến cho chính bạn. Khi trang bị cho mình thái độ
khoan dung, bạn sẽ làm giảm gánh nặng của chính mình để có thể theo đuổi những
ước mơ mà không bị những điều khó chịu trong quá khứ đè nặng.
Khoan dung có sức mạnh vượt trên cả sức mạnh có thể hàn gắn vết thương
cho bạn. Khi Nelson Mandela tha thứ cho những kẻ đã cầm tù ông trong suốt 27
năm, sức mạnh của thái độ khoan dung ở ông đã làm thay đổi cả một dân tộc và đã
tạo ra sự ảnh hường lan tỏa khắp thế giới.
Sức mạnh đó được giải phóng ở mức độ ít hơn tại Liên Xô cũ. Khi tới
Ukraine, tôi gặp một mục sư, người đã cùng gia đình chuyển đến nước Nga để lập
nên một nhà thờ ở một vùng dân cư bị bạo lực hoành hành. Khi tin về kế hoạch xây
dựng nhà thờ của vị mục sư đó lan ra khắp thị trấn, những nhóm côn đồ đã liên tục
đe dọa ông và năm đứa con trai của ông, vậy nên vị mục sư không ngừng cầu
nguyện.
"Chúa nói với tôi rằng tôi sẽ phải trả giá rất khủng khiếp cho việc dựng lên
một nhà thờ ở nơi này, nhưng việc tôi làm cũng sẽ mang lại một kết quả kỳ diệu",
vị mục sư kể.
Bất chấp bị đe dọa, vị mục sư vẫn tiến hành xây nhà thờ. Ban đầu chỉ có vài
người đến sinh hoạt ở nhà thờ của ông. Chỉ một tuần sau khi nhà thờ mở cửa, một
trong năm người con trai của ông bị giết hại trên đường phố. Trong đau thương, vị
mục sư lại cầu xin sự dẫn dắt của Chúa. Chúa nói với ông rằng hãy cứ tiếp tục công
việc của mình. Ba tháng sau cái chết của con trai, chính vị mục sư bị một kẻ bặm
trợn chặn đường và nói: "Ông có muốn gặp người đã giết chết con trai ông
không?".
Cuộc Sống Không Giới Hạn Nick Vujicic
E-BOOK VTBT
"Không", vị mục sư nói.
"Ông có chắc không?", kẻ lạ mặt hỏi. "ông nghĩ sao nếu kẻ đó cầu x in ông
tha thứ cho hắn?".
"Tôi đã tha thứ cho hắn rồi", vị mục sư nói.
"Chính tôi đã bắn chết con trai ông", người đàn ông bật khóc. "Và tôi muốn
đến sinh hoạt ở nhà thờ của ông".
Trong những tuần sau đó, nhiều thành viên của các nhóm quá khích người
Nga đã đến sinh hoạt tại nhà thờ của vị mục sư đến mức tình trạng tội phạm hoành
hành ở vùng đó giảm hẳn rồi đi đến chấm dứt. Chính sức mạnh của lòng khoan
dung đã tạo ra sự thay đổi đó. Khi có thái độ khoan dung, bạn có thể thúc đẩy được
mọi khả năng tiềm ẩn đáng kinh ngạc. Hãy nhớ rằng thái độ khoan dung cũng cho
phép bạn tha thứ cho chính bản thân mình. Là người theo đạo Cơ Đốc, tôi biết
Chúa tha thứ cho tất cả những ai tìm kiếm ân sủng nơi người, nhưng thường thì
chúng ta lại không chịu tha thứ cho chính bản thân mình về sai lầm trong quá khứ,
về những bước ngoặt không đúng đắn, về những giấc mơ bị từ bỏ.
Tha thứ cho bản thân cũng quan trọng như tha thứ cho người khác. Tôi đã
phạm phải sai lầm. Bạn cũng vậy. Chúng ta đã có lúc xử tệ với người khác. Chúng
ta đã phán xét họ một cách thiếu công bằng. Tất cả chúng ta đều có khuyết điểm.
Điều then chốt là phải tự thừa nhận sai lầm, xin lỗi các bên bị tổn thương, hứa sẽ tu
dưỡng, tha thứ cho bản thân mình, và hướng về phía trước.
Đó là một thái độ mà bạn hoàn toàn có thể trang bị cho mình trên đường đời!
Kinh Thánh dạy rằng chúng ta gieo gì thì gặt nấy. Nếu nuôi trong mình sự
cay đắng, tức giận, tủi thân, và bất khoan dung, thì bạn nghĩ những thái độ tiêu cực
đó sẽ mang lại điều gì chứ? Liệu có gì vui trong một cuộc sống như thế? Vậy nên
hãy rũ bỏ tâm trạng tiêu cực đó đi, hãy trang bị cho mình tinh thần lạc quan và nạp
đầy thái độ biết ơn, thái độ hành động, thái độ đồng cảm, thái độ khoan dung vào
trái tim và tâm hồn bạn.
Tôi đã và đang trải nghiệm sức mạnh của sự thay đổi thái độ, và có thể
khẳng định với bạn rằng thay đổi thái độ đã làm thay đổi cuộc đời tôi, đưa tôi tới
những tầm cao mà tôi chưa bao giờ có thể tưởng tượng nổi. Thay đổi thái độ cũng
có thể mang đến những thay đổi kỳ diệu trong cuộc sống của bạn như vậy đấy.
Cuộc Sống Không Giới Hạn Nick Vujicic
E-BOOK VTBT
6
Không tay nhƣng không chiến bại
Lần gây lộn đầu tiên và duy nhất của tôi ở sân chơi là vụ tôi đánh nhau với
Chucky, kẻ hay bắt nạt người khác nhất ở trường tiểu học. Tên thật của cậu ta
không phải là Chucky, nhưng cậu ta có mái tóc vàng như lửa, những vết tàn nhang,
và đôi tai to giống như nhân vật Chucky trong bộ phim kinh dị Chucky, vậy nên tôi
gọi cậu ta như vậy cho bõ ghét.
Chucky là người đầu tiên gieo nỗi sợ hãi trong trái tim tôi. Suốt cuộc đời
mình chúng ta ai cũng phải đương đầu với nỗi sợ, nỗi sợ có thực và cả những nỗi
sợ mà chúng ta tưởng tượng ra. Nelson Mandela nói rằng người dũng cảm không
phải là người cảm nhận được nỗi sợ hãi mà là người chiến thắng nỗi sợ hãi. Tất
nhiên tôi cảm thấy sợ hãi khi Chucky cứ cố tình bắt nạt, nhưng chiến thắng nỗi sợ
hãi đó lại là một chuyện khác.
Khi đó có lẽ bạn không thể thuyết phục được tôi rằng những nỗi sợ hãi của
tôi và của bạn thực sự là một món quà. Đúng, khi đó tôi sẽ không tin đâu. Hầu hết
những nỗi sợ lớn nhất của chúng ta, chẳng hạn như nỗi sợ gặp hỏa hoạn, sợ ngã, sợ
những con vật gầm rống, đều có tác dụng như công cụ giúp ta tồn tại. Vậy nên hãy
lấy làm mừng vì sự tồn tại của những nỗi sợ đó và hãy làm chủ chúng, nhưng đừng
để chúng điều khiển bạn.
Quá sợ hãi không tốt chút nào. Lúc nào cũng sợ gặp thất bại hoặc sợ bị thất
vọng, sợ bị từ chối sẽ làm chúng ta tê liệt. Thay vì đương đầu với những nỗi sợ đó,
chúng ta đầu hàng chúng và tự hạn chế bản thân.
Đừng để sợ hãi ngăn cản bạn theo đuổi những ước mơ. Hãy đương đầu với
nỗi sợ hãi theo cách bạn đương đầu với một cái máy dò khói. Hãy chú ý khi nó báo
động - hãy quan sát xung quanh và xem xét liệu có sự nguy hiểm thực sự hay
không, hay chỉ đơn thuần là báo động thôi. Nếu không có đe dọa thực sự thì hãy
loại bỏ nỗi sợ hãi ra khỏi đầu mình và tiếp tục sống.
Chucky, kẻ hành hạ tôi ở trường tiểu học, đã dạy cho tôi biết chiến thắng nỗi
sợ hãi và tiến lên phía trước, nhưng điều đó chỉ xảy đến sau lần đánh nhau đầu tiên
và cuối cùng trong tuổi thơ tôi. Tôi kết bạn với hầu hết mọi người ở trường ti ểu
học, thậm chí cả những học sinh khó chơi nhất. Dẫu vậy, đối với tôi, Chucky thực
Cuộc Sống Không Giới Hạn Nick Vujicic
E-BOOK VTBT
sự là một kẻ hay bắt nạt. Cậu ta là một đứa con trai không lúc nào chịu yên, luôn đi
loanh quanh tìm ai đó để bắt nạt. Cậu ta to lớn hơn tô i, và hơn tất cả mọi học sinh
khác.
Bản thân tôi không phải là một mối đe dọa đối với bất cứ ai. Tôi chỉ là một
cậu học sinh lớp một, nặng hai mươi cân, phải dùng xe lăn. Chucky lớn hơn tôi vài
tuổi và đối với tôi cậu ta chẳng khác nào một người khổng lồ.
"Tao cược rằng mày không thể đánh nhau", một hôm, vào giờ ra chơi, cậu ta
nói với tôi.
Các bạn của tôi cũng có mặt ở đó, vậy nên tôi cố làm ra vẻ dũng cảm, nhưng
khi đó trong đầu tôi nghĩ: Mình phải ngồi xe lăn, còn cậu ta thì to cao gấp đôi
mình. Đây không phải là một tình huống đầy hứa hẹn đâu.
"Tôi cược với câu là tôi biết đánh nhau đấy", đó là phản ứng khả dĩ nhất của
tôi trong tình huống đó.
Tôi không có nhiều kinh nghiệm đánh nhau. Xuất thân từ một gia đình theo
đạo Cơ Đốc, tôi được dạy rằng bạo lực không phải là giải pháp cho bất cứ vấn đề
gì, nhưng tôi không phải là một kẻ yếu ớt. Tôi thường đấu vật với em trai và các
anh họ. Em trai tôi vẫn thường nói về thành tích đấu vật ấn tượng nhất của tôi.
Trước khi Aaron trở nên cao lớn hơn tôi, tôi có thể vật ngoéo nó xuống sàn rồi
khóa chặt cánh tay nó bằng cằm của mình.
"Cái cằm quá khỏe của anh suýt bẻ gãy tay em đấy", em tôi nói. "Nhưng đến
lúc lớn hơn anh, em chỉ cần dí tay vào trán anh thì đố anh đến gần em được".
Đó là vấn đề mà tôi phải đương đầu với Chucky. Tôi không ngại đánh nhau
với cậu ta, chỉ không biết làm thế nào để chiến thắng cậu ta. Mọi vụ đánh nhau mà
tôi xem trên ti vi hoặc trong phim đều có màn đấm hoặc đá đối thủ. Tôi thiếu mất
các bộ phận để có thể thực hiện các cú đấm, cú đá. Làm sao tôi đánh lại được cậu ta
đây?
Dường như không gì có thể cản trở Chucky lấn tới.
"Nếu mày biết đánh nhau thì mày hãy chứng minh đi!", cậu ta nói.
"Được thôi, hãy gặp tao ở sân Bầu dục vào giờ ăn trưa", tôi gầm gừ.
"Được", Chucky nói. "Mày nhớ đến đấy!".
Cuộc Sống Không Giới Hạn Nick Vujicic
E-BOOK VTBT
Sân Bầu dục là một cái sân xi măng hình quả trứng nằm ở giữa bãi cỏ và
khoảng sân đất của trường tôi. Đánh nhau ở đó tựa như ở giữa vòng tròn trung tâm
của rạp xiếc ở trường. Đây là sân khấu chính của trường. Những gì xảy ra ở sân
Bầu dục không chỉ dừng lại ở trong phạm vi của sân đó. Nếu bị đánh bại ở đây thì
tôi sẽ không bao giờ vượt qua được cảm giác xấu hổ.
Trong suốt các tiết học chính tả, địa lý và toán, tôi luôn cảm thấy bứt rứt bởi
lời hẹn đánh nhau với kẻ bắt nạt đáng sợ nhất trường. Chẳng có gì ngăn được cái
tin tôi nhận lời thách đố của Chucky lan ra khắp trường. Tất cả các học sinh đều
muốn biết kế hoạch tấn công của tôi. Tôi chẳng có kế hoạch nào hết.
Tôi cứ mường tượng ra cảnh Chucky đấm tôi ngã gục. Tôi cầu mong sao một
giáo viên phát hiện ra chuyện của chúng tôi và ngăn chặn vụ đánh nhau trước khi
nó xảy ra. Nhưng tôi không có được cái may mắn đó.
Thời điểm đáng sợ đã đến. Chuông báo hiệu giờ ăn trưa vang lên. Bạn bè tụ
tập quanh xe lăn của tôi, và cùn g đi đến sân Bầu dục trong im lặng. Đến một nửa
học sinh của trường có mặt ở đó. Một số mang theo cả bữa trưa đến đó ăn. Một số
khác cá cược cho vụ đánh nhau sắp xảy ra.
Như bạn có thể đoán ra, ai cũng cược rằng tôi sẽ thua.
"Mày đã sẵn sàng đánh nhau chưa?", Chucky hỏi.
Tôi gật đầu, nhưng tôi không biết phải bắt đầu thế nào.
Chucky cũng không biết chắc phải làm gì. "Ừ, chúng ta đánh nhau n
hư thế
nào đây?", cậu ta hỏi.
"Tao không biết", tôi đáp.
"Mày ra khỏi xe lăn đi", cậu ta yêu cầu. "Nếu mày cứ ngồi trên xe lăn như
thế thì thật không công bằng".
Có vẻ như Chucky cũng sợ. Điều này khiến tôi có được cơ hội điều đình.
Đánh nhau không phải là sở trường, nhưng tôi là một người đàm phán giỏi.
"Nếu tao ra khỏi chiếc xe này, thì mày phải quỳ", tôi nói.
Chucky lúc đó đang bị các học sinh khác chế giễu vì bắt nạt một đứa phải
ngồi xe lăn. Cậu ta chấp nhận đề nghị. Tôi di chuyển ra khỏi xe lăn, sẵn sàng cho
Cuộc Sống Không Giới Hạn Nick Vujicic
E-BOOK VTBT
cuộc đấu quan trọng của mình - giá mà tôi biết được làm cách nào để đánh nhau
mà không cần có nắm đấm thì tốt biết bao.
Tôi muốn nói rằng, có ai lại gọi một cuộc đánh nhau là "một cuộc đấu vai"
bao giờ đâu, các bạn nhi?
Đám đông học sinh đứng thành vòng tròn xung quanh khi Chucky và tôi di
chuyển xoay quanh nhau. Tôi vẫn đang nghĩ rằng cậu ta sẽ không thể thực hiện vụ
đánh nhau đó. Ai lại thấp hèn đến mức đánh một thằng bé không có tay chân?
Những dứa con gái trong lớp tôi kêu lên: "Nicky, đừng đánh nhau. Nó sẽ làm
cậu đau đấy".
Bọn con gái nói thế càng khiến tôi bị kích động. Tôi không muốn bị bọn con
gái thương hại. Niềm kiêu hãnh của đấng nam nhi nổi lên trong tôi. Tôi tiến thẳng
tới Chucky như thể tôi có thể đánh gục cậu ta.
Cậu ta huých khuỷu tay vào ngực tôi và tôi bật về phía sau, ngã chỏng xuống
mặt sân láng xi măng hệt như một bao tải khoai tây.
Chucky đã khiến tôi vô cùng choáng váng! Tôi chưa từng bị ai đánh ngã theo
cái cách đó. Đau khỏi phải nói! Nhưng cảm giác ngượng còn tệ hơn. Các bạn học
xúm lại quanh tôi, hoảng hốt. Đám con gái rú lên, lấy tay che mắt để khỏi thấy cái
cảnh mà chúng cho là thật thương tâm.
Tôi đã hiểu ra rằng kẻ chuyên bắt nạt người khác này thực sự cố tình làm tôi
đau đớn. Tôi bật người, tì trán xuống nền sân. Sau đó tôi tựa một bên vai vào xe lăn
để dựng người dậy. Kỹ thuật này khiến trán tôi thành chai, và khiến tôi có một cái
cổ rất khỏe, những đặc điểm chẳng bao lâu sau đó đem đến sự thất bại cho Chucky.
Tôi không nghi ngờ gì: Chucky không hề ngại đánh gục tôi. Tôi chỉ có thể
hoặc là đánh nhau với cậu ta hoặc là bỏ chạy, mà bỏ chạy thì không phải là một sự
lựa chọn khả thi.
Tôi lại tấn công Chucky, và lần này tôi tấn công với tốc độ nhanh hơn lần
trước. Ba bước nhảy lò cò, và tôi đã đến trước mặt cậu ta. Nhưng tôi chưa kịp nghĩ
mình sẽ làm gì tiếp theo thì Chucky đã ghì chặt tôi bằng một cánh tay. Chỉ một
cánh tay kẹp chặt ngực đối thủ, và tôi bị vật đánh uỵch một cái xuống đất. Tôi thậm
chí nảy người lên một cái. Được thôi, hai lần.
Cuộc Sống Không Giới Hạn Nick Vujicic
E-BOOK VTBT
Đầu tôi đập xuống nền sân Bầu dục cứng như đá. Thế giới nhòa đi chỉ còn là
một màu đen. Tiếng rú của một đứa con gái khiến tôi tỉnh lại. Tôi cầu mong có giáo
viên nào đó đến giải cứu. Tại sao khi bạn cần một người hiệu phó thì bạn lại chẳng
bao giờ thấy mặt người đó nhỉ?
Cuối cùng mắt tôi đã nhìn rõ, và tôi nhìn thấy Chucky đáng ghét đang lượn
quanh. Kẻ bắt nạt có cái mặt béo bự đang nhảy điệu chiến thắng.
Đủ rồi. Mình sẽ giết chết thằng khốn này!
Tôi cong người, cố tựa trán xuống nền sân, và dựng người dậy cho đợt tấn
công cuối cùng. Tôi giận sôi máu. Lần này tôi xông vào cậu ta với tốc độ nhanh
nhất có thể, khiến Chucky bị bất ngờ.
Cậu ta bắt đầu di chuyển giật lùi bằng đầu gối. Tôi thực hiện một bước nhảy
như bay, lao mình về phía cậu ta như một tên lửa bằng xương bằng thịt. Cái đầu rắn
như đá của tôi húc mạnh vào mũi Chucky. Cậu ta ngã lăn ra. Tôi đè lên người cậu
ta, và cứ thế lăn tiếp.
Khi tôi nhìn lên, tôi thấy Chucky đang nằm sóng soài trên mặt sân, vừa lấy
tay bưng mũi vừa kêu oai oái.
Thay vì cảm nhận niềm vui chiến thắng, cảm giác có lỗi tràn ngập trong lòng
tôi. Tôi, con trai của một mục sư, cầu xin sự tha thứ: "Tớ xin lỗi, cậu không sao
chứ?".
"Nhìn kìa, Chucky bị chảy máu rồi!", một đứa con gái kêu lên.
Làm gì tệ đến mức ấy, tôi nghĩ.
Nhưng quả đúng thế thật, máu từ mũi Chucky đang chảy qua các kẽ ngón tay
của cậu ta. Cậu ta bỏ tay ra khỏi mũi, và lập tức máu chảy xuống mặt, nhuộm áo sơ
mi thành màu đỏ tươi.
Một nửa đám đông reo hò. Một nửa còn lại cảm thấy hổ thẹn - thay cho
Chucky. Kể ra thì cũng tệ thật đấy, cậu ta đã bị đánh bại bởi một thằng bé không
chân tay. Cậu ta sẽ không bao giờ rũ bỏ được nỗi hổ thẹn này. Những ngày chuyên
bắt nạt kẻ khác của Chucky đã chấm hết. Cậu ta dùng ngón tay bưng mũi, chạy vội
vào phòng vệ sinh.
Quả thực tôi không bao giờ còn gặp lại cậu ta nữa. Chắc cậu ta đã chuyển
trường vì xấu hổ. Chucky, nếu cậu đọc được những dòng này, thì hãy tha lỗi cho
Cuộc Sống Không Giới Hạn Nick Vujicic
E-BOOK VTBT
mình nhé, và mình hy vọng cậu đã có một cuộc sống tốt đẹp sau khi từ bỏ thói bắt
nạt người khác.
Tôi tự hào vì đã tự bảo vệ được bản thân mình, nhưng lòng lại nặng trĩu cảm
giác có lỗi. Hôm đó, sau khi tan học tôi về nhà, thú nhận mọi chuyện với cha mẹ
ngay khi tôi bước vào cửa. Tôi sợ mình sẽ bị phạt nặng. Nhưng tôi không cần phải
lo sợ. Cha mẹ tôi đã không tin! Họ đơn giản không nghĩ lại có chuyện tôi đánh bại
một đứa lớn hơn, có đầy đủ chân tay!
Tôi đã không cố gắng thuyết phục họ tin những gì tôi kể.
Càng có nhiều người thích nghe câu chuyện này và chuyện càng buồn cười
bao nhiêu, thì tôi lại càng ngại không muốn kể nó ra bởi vì tôi không tán thành bạo
lực. Tôi tin rằng tính hiền lành là nguồn sức mạnh tiềm ẩn. Tôi sẽ luôn nhớ vụ đánh
nhau đầu tiên - và duy nhất trong đời mình bởi tôi đã khám phá ra rằng khi không
còn cách nào khác, tôi vẫn có thể chiến thắng nỗi sợ hãi. Đặc biệt ở cái tuổi đó, tôi
cảm thấy thật tốt khi biết rằng mình có đủ sức mạnh để tự vệ. Tôi đã hiểu mình có
thể trở nên hiền lành bởi đã biết huy động sức mạnh ở bên trong, bạn có thể đoán
như vậy.
Cuộc Sống Không Giới Hạn Nick Vujicic
E-BOOK VTBT
KHÔNG TAY, KHÔNG CHÂN - KHÔNG SỢ HÃI
Bạn có thể có ý thức sâu sắc về mục đích sống, niềm hy vọng lớn lao về
những khả năng sẽ xảy ra trong cuộc sống, niềm tin vào tương lai, nhận thức về giá
trị bản thân, thậm chí có thái độ tích cực, nhưng nỗi sợ hãi vẫn có thể cản trở bạn
đạt được ước mơ. Trên đời này có nhiều khuyết tật còn tồi tệ hơn cả sự khuyết
thiếu chân tay - nỗi sợ hãi có thể làm suy yếu tinh thần những người phải chịu
khuyết tật đó. Bạn không thể sống cuộc sống hạnh phúc và mãn nguyện, một cuộc
sống có thể phát huy được đầy đủ những tài năng, khả năng, và phẩm chất trong
con người bạn nếu như nỗi sợ hãi điều khiển mọi quyết định của bạn.
Sợ hãi sẽ kìm hãm, ngăn cản bạn trở thành con người mà bạn mong muốn.
Nhưng sợ hãi chỉ là một tâm trạng, một cảm xúc - nó không có thật! Bao nhiêu lần
trong cuộc sống bạn thường xuyên sợ điều này điều nọ - sợ phải đi đến bác sĩ nha
khoa, sợ phải trải qua một cuộc phỏng vấn xin việc làm, một cuộc phẫu thuật, hoặc
một kỳ thi sát hạch ở trường - để rồi bạn chợt nhận ra rằng trải nghiệm thực không
đến nỗi đáng sợ như bạn đã tưởng tượng?
Tôi cứ nghĩ mình sẽ thất bại thảm hại trong vụ đánh nhau với Chucky, nhưng
bạn biết thực tế sự việc đó đã xảy ra như thế nào rồi đấy! Thườn g thì người lớn hay
quay trở lại với những nỗi sợ rất trẻ con. Họ hành động như trẻ con trong nỗi sợ hãi
xảy ra vào ban đêm bởi họ tưởng rằng cành cây cọ vào cửa sổ thực sự là một con
quái vật đang cố ăn thịt họ.
Tôi từng chứng kiến nỗi sợ hãi khiến những người bình thường tê liệt hoàn
toàn. Không phải tôi đang nói tới phim kinh dị hoặc nỗi sợ tiếng động trong đêm
của trẻ con. Nhiều ngƣời chúng ta bị nỗi sợ thất bại, nỗi sợ phạm sai lầm, nỗi sợ
Cuộc Sống Không Giới Hạn Nick Vujicic
E-BOOK VTBT
phải thực hiện một cam kết, thậm chí nỗi sợ sự thành công làm cho khuyết tật.
Những nỗi sợ hãi sẽ tìm đến bạn, điều đó là không thể tránh khỏi. Bạn không
nhất thiết phải để cho nỗi sợ hãi can dự vào cuộc sống. Bạn hãy để chúng đi
đƣờng của chúng, và bạn cứ tiếp tục đi đƣờng của bạn. Bạn hoàn toàn có khả
năng lựa chọn.
Các nhà tâm lý học nói rằng hầu hết nỗi sợ hãi đều không phải do bẩm sinh
mà do chúng ta tự nạp vào mình trong quá trình sống. Con người sinh ra chỉ có hai
nỗi sợ thuộc bản năng: sợ những âm thanh quá lớn và sợ bị rơi ngã . Hồi học lớp
một tôi cứ nơm nớp lo sợ mình sẽ bị Chucky hành hạ, nhưng tôi đã vượt qua nỗi sợ
hãi đó. Tôi đã quyết định sẽ không đợi đến khi cảm thấy mình đủ dũng cảm - tôi cứ
tập thể hiện lòng dũng cảm ngay lúc bấy giờ, và cuối cùng tôi đã trở nên thực sự
dũng cảm!
Ngay cả khi đã là người lớn chúng ta vẫn tưởng tượng ra những hình ảnh
đáng sợ không phù hợp với thực tế. Điều này giải thích tại sao sợ hãi lại thường
được miêu tả là "những dấu hiệu giả có vẻ như thật". Chúng ta hay quá chú ý đến
nỗi sợ của mình đến mức chúng trở nên có thật đối với chúng ta - và kết quả là,
chúng ta để cho những nỗi sợ điều khiển mình.
Thật khó mà tưởng tượng được một người nào to lớn và thành công như
Michael Jordan lại mang trong lòng nỗi sợ hãi. Ấy thế mà trong lễ ghi danh anh vào
NBA Hall of Fame
(
*
)
, Jordan đã nói một cách cởi mở về việc anh thường sử dụng
những nỗi sợ hãi mà anh cảm thấy để thôi thúc lập thành tích cao hơn trong thi đấu.
Trong đoạn kết của bài phát biểu, anh nói: "Một ngày nào đó bạn nhìn lên và thấy
tôi chơi bóng rổ ở tuổi năm mươi. Ồ, đừng cười, đừng cười bạn ạ. Đừng bao giờ
nói không bao giờ. Bởi vì cũng giống như những nỗi sợ hãi, các giới hạn thường
chỉ là một ảo tưởng mà thôi".
Có thể Jordan làm cầu thủ bóng rổ giỏi hơn làm người dạy kỹ năng sống,
nhưng anh ấy nói có lý đấy. Các quy tắc của Jordan như sau: thừa nhận rằng những
nỗi sợ hãi là không có thực và chiến thắng chúng, hoặc sử dụng chúng cho mục
đích tích cực. Chìa khóa giúp bạn đương đầu với nỗi sợ hãi lớn nhất của mình, cho
dù là sợ bay, sợ ngã, sợ các mối quan hệ, là thừa nhận rằng sợ hãi là không có thực.
Sợ hãi chỉ là cảm xúc, và bạn có thể điều khiển được phản ứng của mình trước các
cảm
xúc.
Tôi đã phải học bài học này từ khi khởi đầu sự nghiệp của một diễn giả. Khi
ấy tôi đã rất sợ hãi và lo lắng. Tôi không biết mọi người sẽ phản ứng thế nào trước
những gì tôi nói. Tôi không chắc chắn mọi người sẽ lắng nghe tôi nói. May mắn
Cuộc Sống Không Giới Hạn Nick Vujicic
E-BOOK VTBT
thay, những buổi diễn thuyết đầu tiên của tôi là trước các học sinh cùng trang lứa.
Họ biết tôi, và chúng tôi rất thoải mái, cởi mở với nhau. Về sau tôi bắt đầu diễn
thuyết trước những đám đông gồm nhiều bạn trẻ hơn, trước những giáo đoàn lớn
trong đó chỉ có vài người tôi quen biết. Dần dần tôi đã chiến thắng được nỗi sợ hãi
và lo lắng.
Giờ đây khi được mời đi diễn thuyết trước đám đông hàng nghìn người, đôi
khi gồm mười nghìn hoặc hàng trăm nghìn người, tôi vẫn cảm thấy sợ. Tôi đã từng
đến những vùng đất xa xôi ở Trung Quốc, Nam Mỹ, châu Phi, và nhiều vùng khác
của thế giới, nơi tôi không biết những người dân ở đó sẽ đón nhận tôi như thế nào.
Tôi sợ rằng các khán thính giả sẽ hiểu câu nói đùa của tôi một cách hoàn toàn khác
theo văn hoá của họ, và sợ họ sẽ hiểu lầm, sẽ nghĩ họ đang bị xúc phạm. Tôi sử
dụng nỗi sợ đó để nhắc nhở mình phải luôn nói qua về những bài diễn thuyết của
mình với những người phiên dịch và những người tổ chức để khi bước vào buổi
diễn thuyết tôi có thể tránh được những tình huống bẽ bàng.
Tôi đã học được cách đón nhận nỗi sợ hãi của mình như một nguồn sức
mạnh, như một công cụ để tập trung chú ý vào khâu chuẩn bị. Nếu tôi sợ mình sẽ
quên mất những gì định nói hoặc sợ sẽ nói lộn xộn thì chính nỗi sợ ấy lại giúp tôi
tập trung cao độ trong quá trình tôi duyệt lại và tập luyện cho bài diễn thuyết.
Nhiều nỗi sợ hãi trở nên hữu ích theo cách đó. Chẳng hạn, nỗi sợ hãi có ích
khi nó thúc đẩy bạn cài dây an toàn bởi vì bạn không muốn bị thương trong một vụ
tai nạn xe hơi. Nếu nỗi sợ bị cảm lạnh hoặc bị cảm cúm khiến bạn rửa tay và uống
vitamin đều đặn thì đó cũng là một nỗi sợ có ích.
Cuộc Sống Không Giới Hạn Nick Vujicic
E-BOOK VTBT
Mặc dù vậy, chúng ta thường cho phép những nỗi sợ hãi không có thực đó
trở nên nghiêm trọng đến mức điên rồ. Thay vì cứ thực hiện các biện pháp phòng
ngừa để tránh bị cảm cúm hoặc cảm lạnh, một số người phản ứng một cách thái quá
bằng cách tự nhốt mình trong nhà. Khi nỗi sợ ngăn cản chúng ta làm tất cả những
gì chúng ta có thể làm hoặc cản trở chúng ta trở thành con người chúng ta muốn,
những nỗi sợ đó là không thể chấp nhận được.
ĐỪNG ĐỂ NỖI SỢ ÁM ẢNH BẠN
Tôi có người bạn có bố mẹ đã ly hôn khi cô ấy còn bé. Bố mẹ cô lúc nào
cũng cãi nhau, thậm chí cả sau khi đã chia tay. Giờ đây bạn tôi đã là một phụ nữ
trưởng thành, nhưng cô ấy vẫn sợ lấy chồng. "Tớ không muốn kết thúc giống bố
mẹ tớ", cô tâm sự.
Bạn có thể tưởng tượng mình không bao giờ có được một mối quan hệ lâu
dài bởi vì bạn sợ rằng mối quan hệ đó sẽ chẳng đi đến đâu cả không? Đó là nỗi sợ
tiêu cực! Bạn chẳng thể nghĩ hôn nhân là gì khác hơn là bước đầu tiên dẫn đến việc
ly dị. Hãy nhớ đến bài thơ của Tennyson "Thà yêu rồi mất mát còn hơn là chẳng
yêu bao giờ", bạn nhé!
Có lẽ bạn chẳng thể có được một cuộc sống vui vẻ và hạnh phúc nếu bị nỗi
sợ về những điều có thể sẽ xảy ra vào một ngày nào đó, ở một nơi nào đó, bằng
cách nào đó làm cho bạn tê liệt. Nếu ai trong chúng ta ngày nào cũng nằm lì trên
giường bởi vì sợ bị sét đánh hoặc sợ bị muỗi gây sốt rét đốt, thì thế giới này sẽ trở
thành một nơi buồn tẻ biết bao, đúng không bạn?
Rất nhiều người bị ám ảnh bởi những nỗi sợ hãi luôn nghĩ chuyện gì sẽ xảy
ra nếu khi mà họ nên nói tại sao không?
 Điều gì sẽ xảy ra nếu mình thất bại?
 Điều gì sẽ xảy ra nếu mình không đủ tốt?
 Điều gì sẽ xảy ra nếu họ cười mình?
 Điều gì sẽ xảy ra nếu mình bị gạt bỏ?
 Điều gì sẽ xảy ra nếu mình không thể duy trì những thành công?
Tôi hiểu cách nghĩ đó. Khi lớn lên tôi đã phải đương đầu với nỗi sợ khủng
khiếp - sợ bị loại bỏ, sợ bản thân mình khiếm khuyết, sợ bị phụ thuộc. Đó không
Cuộc Sống Không Giới Hạn Nick Vujicic
E-BOOK VTBT
chỉ là sự tưởng tượng của tôi: thân thể tôi thiếu các bộ phận mà ai cũng có. Nhưng
cha mẹ đã bảo rằng tôi không nên lúc nào cũng nghĩ đến những khuyết tật của mình
mà hãy nghĩ đến những gì tôi có thể tạo ra nếu dám theo đuổi mơ ước.
"Hãy mơ những giấc mơ lớn, Nicky ạ, và đừng bao giờ để nỗi sợ hãi ngăn
cản con thực hiện ước mơ của mình", cha mẹ tôi nói. "Con không thể để cho sợ hãi
định đoạt tương lai của con. Hãy chọn cuộc sống mà con mong muốn và cố gắng
vươn tới cuộc sống đó".
Cho đến nay tôi đã nói chuyện với rất nhiều khán, thính giả ở gần hai mươi
nước trên thế giới. Tôi đã mang thông điệp của hy vọng và niềm tin truyền cho
những đám đông hàng nghìn người tại các sân vận động, diễn đàn, trường học, nhà
thờ, nhà tù. Tôi không bao giờ có thể làm được điều đó nếu như cha mẹ không
khuyến khích tôi nhận thức được những nỗi sợ hãi của mình để rồi chiến thắng
chúng.
BIẾN NỖI SỢ THÀNH ĐỘNG LỰC
Có thể bạn và tôi sẽ không bao giờ trở nên nổi bật ở một môn thể thao như
Michael Jordan đã toả sáng trong thế giới bóng rổ, nhưng bạn có thể giống anh ấy
trong việc sử dụng nỗi sợ hãi như một động cơ để giúp bạn theo đuổi ước mơ và để
xây dựng cuộc sống mà bạn mong muốn.
Laura Gregory là một người bạn học rất thông minh của tôi. Tôi tin rằng cô
ấy luôn nói thẳng ý nghĩ của mình. Cô không phải người xấu. Hồi chúng tôi học
lớp một, một hôm Laura hỏi: "Ở trường thì bạn có giáo viên trợ giúp rồi, nhưng ở
nhà thì ai chăm sóc bạn?".
"Tớ có cha mẹ giúp mà", tôi nói, mặc dù không hoàn toàn chắc chắn bạn ấy
hỏi thế là có ý gì.
"Bạn thấy hài lòng chứ?"
"Hài lòng với sự giúp đỡ của cha mẹ tớ ư? Tất nhiên, chẳng lẽ lại không hài
lòng?"
"Tớ muốn nói là cậu hài lòng với việc được bố mẹ giúp thay quần áo, tắm
gội, và các việc vệ sinh cá nhân khác ư?", Laura nói. "Thế còn lòng tự trọng của
cậu? Cậu không nghĩ việc mình không thể tự làm được những việc đó là kỳ cục
sao?".
Cuộc Sống Không Giới Hạn Nick Vujicic
E-BOOK VTBT
Laura không muốn làm tổn thương tôi. Bạn ấy chỉ là một người thích tìm
kiếm sự thật, và thực sự muốn biết tôi cảm thấy thế nào về mọi khía cạnh trong
cuộc sống của tôi mà thôi. Nhưng bạn ấy đã chạm đến chủ đề nhạy cảm. Một trong
những nỗi sợ lớn nhất của tôi khi lớn lên là sợ mình sẽ trở thành gánh nặng cho
những người mình yêu thương. Ngày ấy nỗi sợ phải sống phụ thuộc hoàn toàn vào
cha mẹ, vào em trai và em gái không lúc nào buông tha tôi. Nhiều khi tôi tỉnh giấc
giữa đêm khuya trong tình trạng sợ toát mồ hôi khi nghĩ đến cái ngày cha mẹ
không còn trên cõi đời này, bỏ lại tôi phụ thuộc hoàn toàn vào Aaron hoặc
Michelle.
Nỗi sợ đó là một nỗi sợ có thực. Đôi khi tôi gần như bị lấn át bởi những viễn
cảnh của sự phụ thuộc đáng buồn. Những câu hỏi thẳng thừng của Laura về lòng tự
trọng đã giúp tôi đấu tranh để thoát ra khỏi sự hành hạ của nỗi sợ đó rồi sử dụng
chính nỗi sợ làm động cơ thúc đẩy mình sống độc lập. Những câu hỏi về sự phụ
thuộc luôn lởn vởn trong tâm trí tôi, nhưng sau ngày hôm ấy tôi đã để những câu
hỏi này lên vị trí hàng đầu trong suy nghĩ, và luôn tập trung ngẫm nghĩ về chúng.
Nếu điều đó thực sự khiến mình phải nghĩ ngợi, vậy thì mình có thể trở nên
độc lập bằng cách nào? Được thúc đẩy bởi nỗi sợ trở thành gánh nặng cho người
thân, tôi đã tạo ra cái tuyên bố sứ mệnh ấy - mặc dù vào thời điểm đó tôi chưa hề
biết một tuyên bố sứ mệnh nghĩa là gì. Nỗi sợ đó đã tạo ra cho tôi sự hăng hái có
tính thúc đẩy và sức mạnh để thôi thúc mình vượt lên hoàn cảnh. Mình cần phải
làm nhiều hơn nữa cho bản thân. Nhưng bằng cách nào đây?
Cha mẹ luôn quả quyết rằng họ luôn ở bên tôi để giúp đỡ và rằng họ không
cảm thấy phiền khi bế tôi, nhấc tôi lên, giúp tôi thay quần áo hoặc làm bất cứ việc
gì tôi cần. Nhưng tôi rất buồn khi thậm chí không thể tự lấy một ly nước để uống,
và luôn phải nhờ một ai đó nhấc lên bệ bồn cầu. Khi lớn hơn, đương nhiên tôi
muốn trở nên tự lập hơn, và muốn tự lo việc cá nhân của mình nhiều hơn. Nỗi sợ
hãi đã mang đến cho tôi lòng quyết tâm để hành động dựa trên những mong muốn
đó.
Một trong những ý nghĩ thực sự thúc đẩy tôi hành động là hình ảnh tôi trở
thành gánh nặng cho em trai Aaron, khi cha mẹ tôi không còn nữa. Tôi thường lo
lắng về điều đó bởi vì nếu ai đó xứng đáng có được một cuộc sống bình thường, th ì
người đó phải là đứa em trai bé nhỏ tội nghiệp này. Tôi cảm thấy như thể Chúa
Trời nợ em tôi một cuộc sống bình thường bởi vì trong phần lớn cuộc đời em s ẽ
phải quanh quẩn bên tôi, giúp đỡ tôi, sống với tôi, và phải quan tâm nhi ều đến tôi.
Cuộc Sống Không Giới Hạn Nick Vujicic
E-BOOK VTBT
Aaron có đầy đủ tay chân, nhưng xét theo góc độ nào đó thì em là người phải chịu
thiệt thòi bởi vì nó luôn cảm thấy phải chăm sóc tôi.
Quyết tâm giảm sự phụ thuộc vào người khác của tôi chính là vấn đề tự duy
trì cuộc sống. Laura đã nhắc nhở rằng tôi vẫn phụ thuộc vào lòng tốt và sự kiên
nhẫn của người khác. Tôi biết rằng mình không thể lúc nào cũng dựa vào lòng tốt
và sự giúp đỡ từ bên ngoài được. Vả lại, tôi cũng có lòng tự trọng chứ.
Một ngày nào đó tôi hoàn toàn có khả năng có được một mái ấm gia đình của
riêng mình, và khi đó tôi không muốn vợ phải luôn giúp tôi những việc cá nhân.
Tôi muốn có những đứa con và muốn trở thành một người cha tốt, một trụ cột của
gia đình, vậy nên tôi nghĩ, mình cần phải thoát ra khỏi chiếc xe lăn này.
Nỗi sợ hãi có thể là kẻ thù của bạn, nhưng trong trường hợp này tôi đã biến
nó thành bạn. Tôi đã thông báo với cha mẹ rằng tôi muốn tìm ra những cách tự
chăm lo cho bản thân. Tất nhiên thoạt nghe nói thế, cha mẹ không khỏi lo lắng.
"Con không cần phải làm như vậy đâu. Cha mẹ đảm bảo rằng con luôn được
chăm sóc và quan tâm", cha mẹ tôi nói.
"Mẹ, cha, con phải làm điều đó vì cha mẹ và vì chính bản thân con, vậy nên
hãy cùng nhau suy nghĩ và tìm cách để con có thể tự lo cho mình", tôi nói.
Và chúng tôi đã cùng nhau nghĩ cách. Xét về m
Về TRANG CHỦ
Lượt xem:118.
SỔ TAY BÀI THUỐC NAM GIA TRUYỀN. TỪ CÂY NHÀ LÁ VƯỜN- Tác Giả: LÊ VĂN TUYÊN
Bí Mật Tư Duy Triệu Phú
Sách Thuốc Nam Kinh Nghiệm Chữa Bệnh Gia Truyền
Khám Phá Bí Mật Ngữ 12 Chòm Sao Trong Tình Yêu
Truyện Tình Yêu Hay
KHO TÀI LIỆU SÁCH THUỐC NAM ĐÔNG Y CŨ QUÝ
THÔNG TIN
ADMIN:Thông Tin Bản Quyền: LÊ VĂN TUYÊN- Sinh năm 1988- KHU ĐÔ THỊ GIẢI TRÍ CAO CẤP MỚI:- Xóm 10- Thôn Văn Quang- Xã Nghĩa Hương- Huyện Quốc Oai- Hà Tây- Hà Nội- VIỆT NAM
SĐT: 0336631403
SĐT: 0929668648

.Liên Hệ FACEBOOK:LÊ VĂN TUYÊN
Về TRANG CHỦ
Copyright 2014 © kenhGiaiTriAz.Wap.Sh

Old school Easter eggs.