Cuộc Sống Không Giới Hạn Nick Vujicic
E-BOOK VTBT
bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra, trong đó có những điều kì diệu mà bạn không thể
ngờ tới.
NUÔI HY VỌNG TRONG TIM
Có thể bạn nghi ngờ lời tôi vừa nói, rằng bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra
nếu chúng ta không ngừng hy vọng. Hoặc có lẽ bạn tin rằng tìm được sức mạnh để
thoát ra khỏi nỗ tuyệt vọng của bạn là điều không thể. Tôi đã từng cảm thấy y như
thế. Tôi đã từng hoàn toàn tin rằng cuộc sống của tôi sẽ không bao giờ có một giá
trị gì hết và rằng tôi sẽ chỉ là gánh nặng cho những người tôi yêu mà thôi.
Khi tôi chào đời, cha mẹ tôi không hề được chuẩn bị để đương đầu với việc
có một đứa con không chân không tay, và kết quả là họ rất thất vọng. Ai có thể
trách họ được chứ? Tất cả những ai làm cha làm mẹ đều cố hình dung ra tương lai
cho những đứa con mà họ sinh ra trên đời này. Ngày ấy cha mẹ tôi khó mà tưởng
tượng ra bất cứ tương lai nào đang chờ tôi, và khi tôi lớn hơn, ý thức được những
thiệt thòi của mình, tôi cũng thấy đường đời phía trước thật mờ mịt.
Tất cả chúng ta đều có những lúc cảm thấy viễn cảnh về cuộc sống tương lai
của mình bị thực tế phũ phàng chặn lại giống như chiếc xe đang chạy với tốc độ
cao bỗng nhiên đâm phải bức tường. Những trải nghiệm đặc biệt của bạn có thể là
quý giá, nhưng trạng thái tuyệt vọng cũng như tự nhiên thôi. Nhiều bạn đang ở tuổi
mới lớn gửi thư điện tử cho tôi kể chuyện bị ngược đãi, bị bỏ mặc, phải chia lìa gia
đình. Nhiều người trưởng thành chia sẻ với tôi những chuyên cuộc đời họ, những
mảnh đời tàn tạ và thui chột vì ma tuý, rượu và sách báo khiêu dâm. Có khi dường
như một nửa số thính giả của tôi là những bệnh ung thư hoặc bị những căn bệnh
hiểm nghèo khác.
Ở vào hoàn cảnh ấy, làm thế nào bạn vẫn giữ được niềm hy vọng? Bạn hãy
tin tưởng ở Đấng Sáng Tạo của chúng ta, hãy nhớ rằng bạn có mặt trên đời náy là
có lý do, rằng bạn sinh ra trên đời này để thực hiện một mục đích nào đó và hãy tận
hiến cho điều ấy. Cho dù thách thức mà bàn đang phải đối mặt có là gì đi nữa, bạn
cũng được ban phước theo cách này hay cách khác để giúp tìm ra một lối thoát cho
tình trạng bế tắc của mình. Hãy nghĩ đến cha mẹ của tôi, nghĩ đến sự tuyệt vọng mà
họ phải đương đầu khi tôi chào đời không có chân tay mà xem.
TIN VÀO ĐIỀU TỐT ĐẸP NHẤT
Rõ ràng là thật khó để giữ được tinh thần tích cực và động lực vươn lên khi
bạn cảm thấy gánh nặng của mình vượt quá sức chịu đựng. Khi đã đủ lớn để hiểu
được những thách thức đang đợi mình ở phía trước, tôi thường bị ám ảnh bởi nỗi
tuyệt vọng và không thể nào hình dung được bất cứ điều gì tích cực ở tương lai. Ký
ức của tôi về những ngày đen tối trong những năm đầu đời không được rõ ràng
lắm. Tôi đã trải qua một trong những giai đoạn tuyệt vọng khi cảm thấy làm một
người khác biệt với mọi người thật là khổ sở. Tôi chắc rằng bạn cũng đã trải qua
Cuộc Sống Không Giới Hạn Nick Vujicic
E-BOOK VTBT
cái cảm giác tự ti này. Tất cả chúng ta đều mong muốn được hoà nhập với mọi
người, nhưng nhiều lúc chúng ta cảm thấy mình là người bị gạt ra ngoài lề của cuộc
sống.
Cảm giác bất an và sự tự ti của tôi chủ yếu nảy sinh từ những thách thức của
tình trạng không có chân tay. Tôi không thể biết được những lo lắng của bạn hiện
nay là gì, nhưng tôi xin khẳng định rằng nhờ luôn giữ niềm hy vọng mà tôi đã vượt
lên nghịch cảnh. Tôi xin kể một trải nghiệm của những năm thơ ấu để chứng minh
cho bạn thấy hy vọng đã giúp ích cho tôi như thế nào:
Khi tôi mới chập chững biết đi, bác sĩ khuyên cha mẹ tôi nên để tôi chơi
chung với những đứa trẻ bị gắn mác "trẻ khuyết tật". Khó khăn thách thức của
những đứa trẻ ấy đa dạng lắm; đứa thì mất chân tay do bệnh xơ nang hoá, đứa thì bị
rối loạn tâm thần nghiêm trọng. Cha mẹ tôi rất thương và thông cảm cho những đứa
trẻ thiệt thòi cũng như những gia đình của chúng, nhưng họ không nghĩ trên đời
này có bất kỳ đứa trẻ nào lại nên bị giới hạn trong một nhóm bạn riêng biệt. Họ tiếp
túc nuôi niềm tin không gì lay chuyển nói rằng, cuộc sống của tôi sẽ không có giới
hạn, không có bất cứ rào cản nào hết và họ sẽ cố gắng hết sức để nuôi dưỡng ước
mơ đó.
Cuộc Sống Không Giới Hạn Nick Vujicic
E-BOOK VTBT
Ngay trong giai đoạn đầu của tôi, mẹ đã đi đến một quyết định quan trọng :
"Nicolas, con cần phải chơi với những đứa trẻ bình thường bởi vì con là một đứa
trẻ bình thường. Con chỉ khiếm khuyết về thân thể tí chút thôi, chỉ thế thôi", mẹ nói
tiếp và tiếp tục giữ niềm tin ấy trong những năm tiếp theo. Mẹ không muốn tôi cảm
thấy mình là một đứa trẻ không bình thường hoặc bị giam hãm bởi các giới hạn.
Mẹ không muốn tôi trở thành một con người sống lủi thủi, thu mình trong cái kén
cô đơn, nhút nhát hoặc luôn bất an chỉ vì tôi khác biệt về mặt hình thể so với mọi
người.
Từ bé tôi đã hiểu rằng cha mẹ đang kiên nhẫn truyền cho tôi niềm tin sắt đá
rằng tôi có mọi quyền giải phóng mình khỏi những cái mác được gán cho con
người cũng như những rào cản. Bạn cũng có cái quyền đó đấy. Bạn nên mơ ước
cuộc sống của mình hoàn toàn không bị bó buộc bởi bất kỳ sự phân loại, phân biệt
hoặc bất cứ giới hạn nào mà người khác cố áp đặt. Bởi vì khiếm khuyết một phần cơ thể, tôi rất nhạy cảm trước thưc tế rằng một số người chấp nhận những gì người
khác nói về mình, thậm chỉ tự giới hạn bàn thân mình một cách vô thức. Dĩ nhiên
đã có những lúc tôi cảm thấy mệt mỏi hoặc dao động. Có những lúc tôi thấy rằng
việc đến trường hoặc tới bác sĩ thật quá mệt mỏi, nhưng cha mẹ tôi đã kiên quyết
không để cho tôi đầu hàng số phận.
Những cái mác có thể cung cấp cho chúng ta một nơi trú ẩn hấp dẫn. Một số
người sử dụng chúng như những cái cớ đế biện hộ cho sự đầu hàng. Nhữn g người
khác cố gắng vượt lên hoàn cảnh. Rất nhiều, rất nhiều người dã bị gán mác "tàn tật"
hoặc "khuyết tật", nhưng rồi họ đã vươn lên, tận hưởng cuộc sống tích cực đầy ý
nghía, làm được những điều quan trọng. Tôi khuyến khích bạn chiến thắng bất kỳ
nỗ lực nào nhằm hạn chế bạn trong việc khám phá và phát triển những quà tặng
cuộc sống.
Là một đứa con của Chúa, tôi biết rằng Người luôn luôn ờ bên tôi, và tôi thấy
được an ủi khi biết rằng Người hiểu con người chúng ta có thể chịu đựng đến mức
nào. Khi những người khác chia sẻ cảu chuyện cuộc đời đầy gian nan thử thách của
họ với tôi, tôi thường xúc động đến rơi lệ. Tôi muốn nhắn nhủ những ai đang phải
Cuộc Sống Không Giới Hạn Nick Vujicic
E-BOOK VTBT
chịu đựng khổ đau và mất mát rằng cánh tay của Chúa không bao giờ là quá ngắn.
Người có thể chạm tới bất cứ ai.
Hãy tìm sức mạnh từ chính niềm tin đó. Háy dám dấn thân và vươn tới
những tầm cao mà ước mơ và trí tưởng tượng có thể đưa bạn tới. Bạn hoàn toàn có
thể mong đợi, đón nhận những thách thức. Đón chào chúng như "những trải
nghiệm giúp hình thành tính cách". Hãy học lấy những bài học từ chính những
thách thức và hãy nỗ lực vượt lên mọi thách thức. Có thể bạn đang ấp ủ một giấc
mơ tuyệt vời. Vì vậy mở lòng để chấp nhận rằng Chúa có thể có một con đường
khác dành cho bạn, một con đường nằm ngoài sự hình dung của bạn về tương lai.
Có nhiều cách để vươn tới ước mơ, vậy nên đừng nản chí nếu như ngay lúc này bạn
chưa thể tìm ra con đường cho riêng mình.
CẬU BÉ DÙNG CHÂN TAY GIẢ
Hy vọng là một chất xúc tác. Nó có thể đẩy lùi những trở ngại khó đẩy lùi
nhất. Khi không ngừng đấu tranh, bạn tạo ra động lực để thúc đẩy bàn thân mình
tiến về phía trước. Hy vọng tạo ra các cơ hội mà bạn khống thể ngờ được. Những
người có thể giúp đỡ sẽ tìm đến bạn. Những cánh cửa sẽ mở ra. Những lộ trình
được phát quang.
Hãy nhớ rằng hành động tạo ra phản ứng. Khi đứng trước nguy cơ muốn từ
bỏ ước mơ, bạn hãy cố gắng thôi thúc bản thân tiếp tục đấu tranh thêm dù chỉ một
ngày, một tuần, một tháng, một năm nữa. Bạn sẽ kinh ngạc trước những gì sẽ xảy
ra khi bạn kiên quyết không chịu đầu hàng.
Khi tôi vào tiểu học, cha mẹ lại phải cố gắng vận động để tôi được học
trường bình thường, thay vì học tại một trường dành cho trẻ đặc biệt. Niềm tin
không gì lay chuyển nổi của họ đã đem lại kết quả như mong đợi. Tôi trở thành một
trong những trẻ em khuyết tật đầu tiên ở Australia được "hòa nhập" vào hệ thống
trường bình thường. Tôi học ở đó tốt đến mức báo địa phương cho đăng một bài
viết nhan đề "Hòa nhập giúp cậu bé khuyết tật toả sáng". Bài báo được đăng kèm
theo một bức ảnh chụp em gái Michelle cùng tôi đến trường trên chiếc xe lăn chạy
điện, khơi mào cho một cuộc đột kích của giới truyền thông quốc gia, dẫn đến
những chuyến thăm của các quan chức chính quyền, khiến tôi nhận được cơ man
nào là thiệp, thư, quà tặng và những lời mời đến từ khắp cả nước.
Những khoản tài trợ nhận được sau khi bài báo đó được đăng tải đã giúp bố
mẹ có điều kiện đưa tôi đi lắp chân tay giả. Từ khi tôi mới 18 tháng tuổi họ đã cố
gắng lắp chân tay giả cho tôi. Bộ phận nhân tạo đầu tiên được lắp cho tôi chỉ là một
cánh tay giả chẳng phát huy nhiều tác dụng. Cánh tay đó và bàn tay hoạt động được
là nhờ những chiếc ròng rọc và đòn bẩy, và nó nặng gấp hai lần cơ thể tôi!
Giữ được thăng bằng với cánh tay giá nặng trịch đó quả là một thách thức
không nhỏ. Tôi đã cố đeo nó một thời gian. Trước đó tôi đã trờ nên thành thạo
Cuộc Sống Không Giới Hạn Nick Vujicic
E-BOOK VTBT
trong việc cầm các đồ vật bằng bàn chân nhỏ xíu, bằng cằm, bằng răng, vậy nên
cánh tay giả ấy dường như chỉ làm cho những hoạt động hàng ngày của tôi trở nên
khó khăn hơn. Thoạt đầu cha mẹ rất thất vọng, nhưng càng ngày tôi càng thêm tự
tin bởi tôi cảm thấy thoải mái khi mình tự làm được các việc mà không cần chân
tay giả.
Tôi động viên cha mẹ, cảm ơn họ và tiếp tục hướng tới những ngày tốt đẹp
hơn đang đón đợi phía trước.
Kiên trì hàm chứa sức mạnh. Lần thử nghiệm dùng bộ phận giả đầu tiên đã
thất bại, nhưng tôi vẫn tiếp tục giữ niềm tin rằng cuộc sống luôn hướng tới điều tốt
đẹp nhất.
Niềm lạc quan và tinh thần phấn đấu vươn lên của tôi đã khích lệ cộng đồng câu lạc bộ "Những chú sư tử của chúng tôi", một tổ chức từ thiện quốc tế,
quyên góp được hơn 200.000 USD để giúp tôi thanh toán hoá đơn y tế và mua một
chiếc xe lăn mới. Một phần số tiền đó giúp chúng tôi thực hiện chuyến đi đến
Toronto, Canada, để lắp một bộ tay giả chạy điện tiên tiến hơn được sản xuất riêng
cho một bệnh viện nhi đồng. Tuy nhiên, cuối cùng, ngay cả các chuyến gia y tế
cũng quyết định rằng tôi có thể tự thực hiện mọi việc một cách hiệu quả hơn là sử
dụng sự hỗ trợ của chân tay giả.
Tôi cảm thấy háo hức khi nghĩ rằng một ngày nào đó các nhà khoa học sẽ tạo
được chân tay cho tôi. Nhưng càng hy vọng vào điều đó tôi càng quyết tâm làm tất
cả những gì có thể mà không trông chờ người khác tìm ra thứ gì đó giúp cải thiện
cuộc sống của mình - chính tôi phải tự tìm ra câu trả lời. Chúng ta cần phải chịu
trách nhiệm về hạnh phúc và sự thành công của mình. Bạn bè va gia đình của bạn
có thể giúp đỡ bạn trong lúc khó khăn. Thậm chí, giờ đây tôi hoan nghênh bất cứ ai
giúp tôi, cho dù là mở một cánh cửa để tôi có thể năng xe đi hoặc cầm ly nước cho
tôi uống. Hãy biết ơn họ vì điều đó. Hãy hoan nghênh những nỗ lực của họ, nhưng
bạn hãy cứ tiếp tục thúc đẩy chính bản thân mình để có thể tự lực cánh sinh. Càng
tự thân vận động, bạn càng tạo ra được nhiều cơ hội cho mình. Có lẽ đôi lúc bạn
cảm thấy như thể mình sắp sửa đạt được mục tiêu để rồi lại thấy thất bại. Đó không
phải là lý do để bỏ cuộc đâu. Thất bại chỉ xảy ra với những ai vấp ngã mà không
quyết tâm đứng dậy. Tôi vẫn tin rằng một ngày nào đó tôi sẽ có thể bước đi, có thể
nâng và cầm được các vật dụng như một người bình thường. Sẽ thật kỳ diệu khi
điều đó xảy ra, cho dù Chúa mang nó đến cho tôi hay làm cho nó xảy ra thông qua
những sứ giả của Người ở trái đất. Kỹ thuật chân tay giả đang tiến bộ từng ngày.
Một ngày nào đó tôi sẽ có thể mang những bộ chân tay giả hoạt động hiệu quả, còn
bây giờ tôi hài lòng với bản thân mình và những gì mình đang có.
Thường thì những thách thức lớn mà ta nghĩ đang cản trở ta, thực ra lại khiến
ta trở nên mạnh mẽ hơn. Bạn nên tin rằng khuyết tật của hôm nay có thể sẽ trở
thành lợi thế của ngày mai. Tôi luôn coi sự khiếm khuyết chân tay của mình là một
tài sản, là vốn quý. Những người đàn ông, phụ nữ và trẻ em không nói ngôn ngữ
của tôi chỉ cần nhìn tôi cũng có thể biết được rằng tôi đã vượt qua vô số khó khăn
Cuộc Sống Không Giới Hạn Nick Vujicic
E-BOOK VTBT
và thách thức. Họ biết rằng, đối với tôi, có được những bài học quý giá trên đường
đời không phải là chuyện dễ dàng.
SÁNG SUỐT NHỜ TRẢI NGHIỆM
Khi nhắn nhủ khán thính giá của mình không ngừng nuôi hy vọng vào những
ngày tốt đẹp hơn sẽ đến, tôi nói từ trải nghiệm của bản thân mìn h. Bạn có thể tin
vào những gì tôi nói bởi vì chính tôi đã thấy được tính chân lý của nó qua những gì
tôi đã sống.
Trong đời mình đã có lúc tôi từ bỏ hy vọng. Thời kỳ u ám trong quãng đời
tuổi thơ khá hạnh phúc của tôi xảy đến khi tôi khoảng mười tuổi, khi mà những ý
nghĩ tiêu cực tấn công và lấn át tôi. Cho dù đã cố gắng để trở nên lạc quan, quyết
tâm và sáng tạo đến mức nào, tôi vẫn cảm thấy có những việc mình không thể nào
thực hiện được. Có những hoạt động đơn giản, thế mà tôi đành bó tay. Tôi buồn vì
sự bất lực của mình trước những việc nhỏ, chẳng hạn như lấy một ly sôđa từ tủ
lạnh, cái việc mà mọi đứa trẻ khác đều có thể làm được. Tôi không thể tự ăn uống
được, và ghét phải nhờ người khác bón thức ăn cho mình. Tôi cảm thẩy rất tệ khi
người khác đang ăn mà cứ phải ngừng lại để giúp tôi.
Những vấn đề lớn hơn cứ ám ảnh tôi trong giai đoạn này: Liệu tôi có bao giờ
tìm được một người vợ thực sự yêu tôi hay không? Làm sao có thể cho cô ấy những
đứa con? Làm sao tôi có thể bảo vệ được con mình nếu như chúng bị đe dọa?
Hầu hết mọi người đều có ý nghĩ như thế. Một lúc nào đó có thể bạn đã tự
hỏi liệu bạn sẽ có được một mối quan hệ lâu dài, một công việc ổn định, một nơi an
toàn để sống hay không. Suy nghĩ về tương lai là điều bình thường và lành mạnh,
bởi vì đó là cách chúng ta phát triển tầm nhìn cho cuộc sống. Vấn đề là những ý
nghĩ tiêu cực có thể che khuất tầm nhìn về tương lai và làm đầu óc bạn thiếu sáng
suốt. Tôi cầu nguyện và tôi nhắc mình nhớ lời Chúa, người đã giúp tôi biết được
rằng Người luôn ở bên tôi. Người chưa bao giờ bỏ tôi. Người chưa bao giờ quên
tôi. Nguời sẽ tạo ra những điều thậm chí tồi tệ nhất đ ể rồi mọi điều hợp lại thành
kết quả tốt đẹp. Tôi luôn nhắc mình dù tôi có phải chứng kiến chuyện gì ở ngoài
đời, tôi vẫn phải hy vọng vào những lời hứa của Chúa.
Tôi biết rằng Chúa đầy lòng nhân từ. Tôi có thể biết chắc chắn liệu Người
cho phép điều gì đó tồi tệ xảy ra hay không, nhưng tôi có thể tin tưởng và hy vọng
vào lòng nhân từ của Người.
Cuộc Sống Không Giới Hạn Nick Vujicic
E-BOOK VTBT
KIỂM SOÁT Ý NGHĨ
Khi sắp tròn mười một tuổi, tôi bước vào giai đoạn của tuổi mới lớn đầy
nhạy cảm, cái giai đoạn mà não của chúng ta tạo ra các kết nối và các chất hóa học
lạ lùng lan tỏa khắp cơ thể. Những đứa con trai, con gái khác ở tu ổi tôi đã bắt đầu cặp đôi, khiến cho cảm giác lẻ loi trong tôi càng tăng lên. Liệu trên đã này có cô
gái nào lại cần một người bạn trai không thể cầm tay minh hoặc khiêu vũ với mình
không?
Dù không ý thức, tôi cũng đã cho phép những ý nghĩ u ám vã cảm giác tiêu
cực ấy đè nặng lên tinh thần của mình và để cho gánh nặng đó ngày càng tăng.
Thường thì những ý nghĩ đó len lén đi vào tâm trí tôi trong những đêm tôi không
tài nào chợp mắt, hoặc khi tôi cảm thấy mệt mỏi sau một ngày dài ở trường. Chắc
hẳn bạn biết cái cảm giác đó; chắc hẳn cũng có lúc bạn mệt mỏi, cảm thấy như thể
gánh nặng của cả thế giới đang đè lên vai bạn. Ai trong chúng ta cùng đều trải qua
những lúc tâm trạng chùng xuống như vậy, đặc biệt khi chúng ta mất ngủ, ốm yếu,
hoặc khi những thách thức khác làm chúng ta cảm thấy bị tổn thương.
Không một ai trên đời này lúc nào cũng được hạnh phúc, lúc nào cũng phấn
khởi. Nếu như có lúc tâm trạng của bạn trở nên chán nản thì điều đó cũng tự nhiên
thôi. Sự chán nản cũng có mục đích của nó đấy. Theo các nghiên cứu tâm lý gần
đây, tâm trạng chán nản có thề khiến bạn đánh giá công việc của mình bằng con
mắt nghiêm khắc hơn, giàu tính phân tích hơn. Cách nhìn đó là hữu ích khi bạn
thực hiện các việc như cân đối thu chi, tính thuế, hay biên tập một bài báo. Ý nghĩ
tiêu cực có thể sản sinh ra kết quả tích cực, miễn là bạn nhận thức một cách rõ
ràng về chúng và kiểm soát đƣợc chúng. Chỉ khi bạn để cho cảm xúc điều
khiển hành động của mình thì bạn mới phải đối mặt với nguy cơ rơi vào tình
trạng trầm cảm và có hành vi tự hủy hoại bản thân.
Điều then chốt là hãy kiên quyết không để cho cảm xúc tiêu cực hoặc cảm
giác chán nản, tuyệt vọng điều khiển chúng ta. May mắn thay, bạn cũng như tôi,
chúng ta hoàn toàn có đủ khả năng để điều chỉnh thái độ. Khi bạn phát hiện thấy ý
nghĩ tiêu cực đang lan tràn trong tâm trí mình, bạn có thể chọn nhấn nút "tắt". Hãy
nhận biết các cảm xúc, những ý nghĩ tiêu cực và xác định rõ nguyên nhân gây ra
chúng, nhưng hãy tập trung tâm trí vào các giải pháp thay vì vào các vấn đề. Tôi
nhớ khi học Kinh Thánh, tôi được xem một bức tranh mang tên "Khí giới của Chúa
Trời" trong đó có chiếc giáp che ngực tượng trưng cho sự ngay thẳng, chiếc thắt
lưng tượng trưng cho sự thật, chiếc khiên tượng trưng cho đức tin, thanh kiếm
tượng trưng cho tinh thần và chiếc mũ giáp tượng trưng cho sự cứu rỗi. Tôi biết
rằng tất cả những thứ đó là Vũ khí mà một cậu bé theo đạo Cơ Đốc sẽ cần đến. Tôi
hiểu Chúa nhắn nhủ các con chiên của Người hãy dùng thanh kiếm đề đấu tranh
với những ý nghĩ tiêu cực. Thanh kiếm đó là Kinh Thánh. Và trong cuộc sống bạn
cũng thường giơ chiếc khiên của đức tin lên để bảo vệ bản thân.
VÙNG XOÁY CỦA THẤT VỌNG
Cuộc Sống Không Giới Hạn Nick Vujicic
E-BOOK VTBT
Ở cái tuổi mới lớn ấy, khi mà tinh thần tự tôn và sự tự ý thức về hình ảnh của
bản thân trở nên rất quan trọng, tôi đã để cho nỗi lo lắng và sợ hãi lấn át mình. Tất
cả những ý nghĩ tiêu cực về bản thân áp đảo mọi ý nghĩ tích cực.
Mình thật thiệt thòi, kém may mắn. Mình sẽ chẳng bao giờ có được một cuộc sống
bình thường, một công việc bình thường, chẳng bao giờ có vợ, có con được! Mình
sẽ luôn là gánh nặng cho những người xung quanh.
Tôi chƣa bao giờ thực sự tàn tật cho đến khi tôi mất hy vọng. Hãy tin tôi
đi, mất hy vọng c n tồi tệ hơn cả mất chân tay. Nếu bạn đã từng trải nghiệm cảm
giác đau khổ và suy sụp tinh thần, thì bạn chắc hẳn biết rõ sự thất vọng tồi tệ đến
mức nào. Khi ấy tôi cảm thấy tức giận, bị tổn thương và bối rối hơn bao giờ hết.
Tôi cầu nguyện và hỏi Chúa rằng, tại sao Người lại không thể cho tôi những
gì mà Người có thể cho những người khác. Tôi đã làm gì sai chăng? Và vì thể mà
Người không đáp lại lời cầu nguyện của cha mẹ tôi, lời cầu xin có chân, có tay mà
tôi đau đầu thực hiện mỗi ngày? Tại sao Người không cứu giúp chúng tôi? Tại sao
Người lại bắt tôi phải chịu đựng buồn tủi như thế này?
Cả Chúa lẫn các bác sĩ đều không thể giải thích được tại sao tôi lại sinh ra
không có chân tay. Không có bất cứ lời giải thích nào cả, thậm chí cả một lời giải
thích về mặt khoa học cũng không và điều đó chỉ càng khiến tôi cảm thấy tồi tệ
hơn. Tôi cứ tiếp tục nghĩ rằng nếu có một lý do nào đấy, liên quan đến tâm linh,
khoa học hay bất cứ gì khác, thì có lẽ tôi sẽ đương đầu với hoàn cảnh dễ dàng hơn.
Nếu có một lý do nào đó giải thích cho việc tôi không có chân tay, có lẽ nỗi đau
của tôi không ghê gớm đến thế.
Nhiều lúc chán nản đến mức tôi không chịu đến trường. Trước đó, cảm giác
tủi thân không phải là một vấn đề đối với tôi. Tôi đã không ngừng cố gắng để vượt
lên khuyết tật, để sống và sinh hoạt bình thường như bao người, để vui chơi như
những đứa trẻ khác. Hầu như lúc nào tôi cũng tạo được ấn tượng với cha mẹ, với
thầy cô giáo
và bạn học bằng chính lòng quyết tâm và tinh thần tự lực. Tuy nhiên,
tôi giấu kín một nỗi buồn ở trong lòng Tôi được nuôi nấng như một đứa trẻ thiên về đời sống tinh thần. Tôi chăm
chỉ đi lễ nhà thờ và tin vào sự cầu nguyện cũng như sức mạnh của Chúa. Tôi tin
vào sự hiện diện của Chúa Jesus đến mức khi ăn tối, tôi mỉm cười, nghĩ rằng Chúa
đang ở bên chúng tôi ngay tại bàn ăn, đang ngồi ở chiếc ghế trống trong khi chúng
tôi ăn. Tôi cầu nguyện để có được chân tay như bao người. Trong một thời gian, tôi
cứ mong
Cuộc Sống Không Giới Hạn Nick Vujicic
E-BOOK VTBT
Một buổi sáng nào đó, khi thức dậy, tôi thấy mình có chân có tay. Mỗi lần
cầu nguyện tôi chỉ cầu mình có được một tay hoặc một chân thôi. Tôi mong mãi mà
chẳng thấy mình có chân tay, và thế là tôi đâm ra giận Chúa.
Tôi nghĩ rằng tôi hiểu Chúa sáng tạo ra tôi với mục đích gì. Người tạo ra tôi
như một cộng sự của người để tạo ra điều kỳ diệu, để thế giới thừa nhận rằng có
Chúa trên đời này. Tôi thường cầu nguyện: " Lạy Chúa, nếu Người cho con tay và
chân, con sẽ đi vòng quanh thế giới và chia sẻ điều kỳ diệu đó với mọi người. C on
sẽ lên truyền hình và kể cho tất cả mọi người biết điều gì đã xảy ra , và qua câu
Cuộc Sống Không Giới Hạn Nick Vujicic
E-BOOK VTBT
chuyện của con thế giới sẽ thấy được sức mạnh của Người". Tôi nới với Chúa rằng
tôi đã hiểu mục đích của Người và tôi sẵn sàng phụng sự múc đích đó. Tôi nhớ
mình đã cầu nguyện: " Lạy Chúa, con biết Người tạo ra con như thế này để Người
có thể cho con chân tay và điều kỳ diệu đó sẽ chứng minh cho mọi người thấy sức
mạnh và tình yêu của Người".
Khi còn nhỏ, tôi đã biết Chúa nói với chúng ta bằng nhiều cách. Tôi cảm
thấy Người có thể trả lời tôi bằng cách đặt một cảm xúc vào trái tim tôi. Nhưng tôi
chỉ thấy sự im lặng mà thôi. Tôi chẳng thấy gì hết.
Cha mẹ tôi thường nói: "Chỉ có Chúa mới biết tại sao con sinh ra như thế
này". Khi đó tôi đã hỏi Chúa, và Người không nói gì cho tôi biết hết. Những lời cầu
xin khẩn khoản không được thoã mãn và những câu hỏi không được trả lời khiến
tôi buông lòng lắm bởi vì trước đó tôi cảm thấy mình rất gần gũi với Chúa.
Tôi cũng phải đương đầu với những thách thức khác. Dạo đó gia đình tôi
chuyển lên vùng duyên hải Queensland ở phía bắc, cách xa chỗ ở cũ tới 1.000 dặm,
xa họ hàng thân thuộc. Cái kén bảo vệ của các cô dì chú bác và hai mươi sáu anh
chị em họ bị tháo bỏ. Sự căng thẳng của việc chuyển nơi ở bao trùm lên cha mẹ tôi.
Mặc dù có sự quả quyết, tình yêu và sự hỗ trợ, nâng đỡ của cha mẹ, tôi vẫn không
thể nào rũ bỏ được cái cảm giác mình là một gánh nặng lớn.
Cứ như thế tôi đã phủ tấm khăn màu đen lên cuộc đời mình để ngăn không
cho mình nhìn thấy một chút ánh sáng nào. Tôi không thể thấy được mình còn có
ích cho một ai. Tôi cảm thấy tôi chỉ là một lỗi sai, một sản phẩm dị dạng của tạo
hóa, một đứa con bị lãng quên của Chúa. Cha mẹ đã cố gắng hết sức để nói với tôi
điều ngược lại. Họ đọc Kinh Thánh cho tôi nghe. Họ đưa tôi đến nhà thờ. Nhữ ng
giảng viên giảng đạo dạy tôi rằng Chúa yêu tất cả mọi người. Nhưng tôi không thể
vượt ra ngoài nỗi đau khổ và tức giận được.
Hồi ấy tâm trạng tôi cũng có những lúc tươi sáng hơn. Ở trường học giáo lý,
tôi cảm nhận được niềm vui khi cùng bạn học hát vang những ca khúc thánh ca, "
Chúa Jesus yêu hết thảy thiếu nhi trên thế gian; không phân biệt em da vàng, da
nâu, da trắng, da đen, trong mắt Người, các con đều đáng yêu. Chúa yêu thương
tất thảy đàn con thiếu nhi trên thế gian".
Sống giữa những người luôn yêu thương và giúp đỡ, tôi ghi sâu bài thánh ca
đó trong tim. Nó an ủi tôi nhiều lắm. nhưng khi cảm thấy mệt mỏi hoặc ốm yếu,
những ý nghĩ u ám lại xâm chiếm tâm trí tôi. Tôi ngồi trên xe lăn trong sân chơi, tự
hỏi: Nếu Chúa thực sư yêu tôi như những đứa trẻ khác, tại sao Người lại không cho
tôi có chân tay?
Thầy dạy giáo lý dạy tôi rằng Chúa yêu tất cả mọi người. Người rất quan tâm
tới chúng ta. Tôi muốn tin vào điều đó, nhưng rồi vào thời ấy, trong tôi lại hiện lên
Cuộc Sống Không Giới Hạn Nick Vujicic
E-BOOK VTBT
câu hỏi: Nếu Chúa thực sự yêu tôi như yêu những đứa trẻ khác, tại sao Người lại
tạo ra tôi khác với những đứa trẻ khác?
Những ý nghĩ đó bắt đầu xâm nhập vào đầu óc tôi ngay cả ban ngày, cả trong
lúc tôi có chút niềm vui. Một hôm tôi đang ngồi trên một chiếc bàn quầy rất cao ở
trong bếp nhìn mẹ nấu bữa tối - một thói quen giúp tôi tìm thấy sự an ủi và thư
giãn - thì những ý nghĩ tiêu cực bỗng ập đến, tôi muốn ném mình xuống khỏi mặt
bàn. Tôi nhìn xuống bên dưới, nghĩ rằng mình sẽ lao xuống, nhưng rồi nỗi sợ hãi
lấn át sự tuyệt vọng nên tôi ngừng lại. Lúc bấy giờ tôi đang vật lộn với cảm giác
tuyệt vọng, rằng cuộc đời tôi rồi đây sẽ vô cùng khó khăn. Chúa dường như không
đáp lại lời cầu nguyện của tôi. Nhìn mẹ tôi làm việc trong nhà bếp, tôi bỗng nhiên
không muốn trở thành gánh nặng của bà. Thế là ý định quăng mình xuống lại tiếp
tục tấn công tôi. Tôi loay hoay tính toán xem mình nên lao xuống phía nào, để đảm
bảo rằng tôi sẽ gãy cổ và chết ngay tức thì. Nhưng rồi tôi tự bảo mình rằng tôi
không nên làm thế, chủ yếu bởi vì nếu ném mình xuống mà kh ông chết thì tôi sẽ
phải giải thích tại sao tôi lại thất vọng đến nhường ấy. Cái lần tôi suýt nữa tự hủy hoại mình đó quả là đáng sợ. Đáng lẽ nên nói cho mẹ biết tôi đang nghĩ gì, nhưng
tôi ngại. Tôi không muốn làm mẹ hoảng sợ.
Khi ấy tôi còn nhỏ, và mặc dù được sống giữa những người yêu thương
mình, tôi đã không tìm đến họ để tâm sự về nỗi lòng của mình. Tôi có những nguồn
giúp đỡ và sẻ chia, nhưng tôi đã không sử dụng những người ấy, và đó là một sai
lầm.
Nếu bạn cảm thấy mình bị lấn át bởi tâm trạng thất vọng, thì bạn không phải
đương đầu với nó một mình đâu bạn ạ. Những người yêu thương bạn sẽ không cảm
thấy bạn là gánh nặng đâu. Họ muốn giúp bạn. nếu bạn cảm thấy không thể tâm sự
với người thân, thì hãy tìm đến những chuyên gia tư vấn tại trường, ở nơ i làm việc,
ở cộng đồng. Bạn không hề đơn độc. Tôi không đơn độc. giờ đây tôi đã hiểu được
điều đó và tôi không muốn bạn cũng giống tôi trước kia đã từng suýt phạm phải sai
lầm chết người.
Nhưng lúc đó trong lòng tôi tràn ngập tuyệt vọng. Khi ấy tôi đã quyết định
rằng để chấm dứt mọi nỗi đau khổ, tôi nhất định phải kết thúc cuộc sống của mình.
TIẾNG GỌI THÂN THƢƠNG
Một buổi chiều sau khi tan học, tôi hỏi mẹ rằng liệu bà có thể giúp đưa tôi
vào bồn tắm để tôi dầm nước một lúc không. Khi mẹ ra khỏi phòng tắm, tôi bảo mẹ
đóng cửa lại. Sau đó tôi ngâm mình xuống nước, ngâm đến tận tai. Trong im lặng,
những ý nghĩ rất nặng nề, u ám lan tràn. Tôi đã lên kế hoạch cho việc tôi muốn làm
từ trước.
Nếu Chúa không mang nỗi khổ đau của tôi đi và nếu không có mục đích nào
dành cho tôi trong cuộc đời này... nếu tôi tồn tại trên đời này chỉ để chịu đựng sự
Cuộc Sống Không Giới Hạn Nick Vujicic
E-BOOK VTBT
xa lánh và cô đơn... nếu tôi là gánh nặng cho mọi người và tôi không có tương
lai... thì tôi nên kết thúc cuộc sống của minh ngay bây giờ.
Như tôi đã kể về quá trình học bơi của mình, tôi có thể làm cho người mình
nổi trên mặt nước trên tư thế nằm ngửa bằng cách hít đầy không khí vào phổi. Ở
trong bồn tắm, tôi cố gắng tính xem có thể giữ được bao nhiêu không khí trong
phổi trước khi tôi lật úp người xuống. Mình có thể nín thở trước khi mình lật úp
người xuống không? Mình sẽ hít vào một hơi thật sâu, hay chỉ hít vào nửa chúng
thôi? Mình có nên thở ra rồi hãy lật người không?
Cuối cùng tôi cứ lật người và úp mặt mình xuống nước. Theo bản năng, tôi
giữ hơi. Bởi vì phổi của tôi rất khỏe, nên tôi giữ được người mình nổi được một lúc
lâu.
Khi trong phổi tôi đã cạn không khí, tôi lại lật người lên.
Mình có thể làm được việc đó rồi.
Nhưng nhứng ý nghĩ u ám vẫn bám lấy tôi: Mình muốn thoát khỏi cuộc đời
này. Mình chỉ muốn biến mất khỏi thế gian này.
Tôi trút hết không khí trong phổi ra và lại lật úp người xuống một lần nữa.
Tôi biết mình có thể giữ hơi được ít nhất mười giây, vậy nên tôi đếm... 10... 9...
8...7 ...6... 5... 4... 3
Trong khi tôi đếm, một hình ảnh vụt hiện trong đầu tôi: hình ảnh cha mẹ tôi
đang đứng trước mộ tôi khóc trong đớn đau. Tôi nhìn thấy đứa em trai bảy tuổi,
Aeron, cũng đang khóc. Tất cả những người thân yêu nhất của tôi đều đang khóc và
nói rằng đó là lỗi của họ, rằng lẽ ra họ phải làm được nhiều hơn cho tôi.
Tôi không thể nào chịu đựng nổi cái ý nghĩ bỏ lại những người thân của
mình, để họ đau khổ và tự dằn vặt bản thân về cái chết của tôi trong suốt phần đời
còn lại.
Mình ích kỷ quá.
Tôi vội lật người lên và hít vào một hơi thật sâu. Tôi không thể làm điều đó.
Tôi không thể để lại cho gia đình mình gánh nặng của sự mất mát và cảm giác có
lỗi.
Nhưng nỗi đau của tôi là quá sức chịu đựng. Đêm hôm đó trong phòng của
hai anh em, tôi bảo Aeron: " Khi anh 21 tuổi, anh sẽ lên kế hoạch tư vấn".
Tôi đã nghĩ mình có thể theo hết bậc trung học và vào đại học, nhưng không
thể nhìn thấy bất kỳ tương lai nào cho mình sau chặng đường đó. Tôi không dám
chắc mình có thể kiếm được việc làm, có thể lập gia đình giống như những người
Cuộc Sống Không Giới Hạn Nick Vujicic
E-BOOK VTBT
đàn ông khác. Cô gái nào muốn cưới tôi chứ? Vậy nên, tuổi 21 dường như là điểm
kết thúc của cuộc đời tôi. Tất nhiên, còn phải đi cả một đoạn đường dài nữa tôi mới
chạm đến tuổi đó.
"Em sẽ mách bố là anh đã nói như thế", em trai tôi phản ứng.
Tôi bảo nó đừng nói với bất cứ ai và nhắm mắt ngủ. điều tiếp theo tôi biết
được là, tôi thấy cha tôi ngồi xuống giường, cạnh tôi.
" Con nói về chuyện con muốn tự vẫn cho cha nghe, được không?", ông hỏi.
Giọng ông ấm áp và quả quyết. Ông đã nói với tôi về tất cả những điều tốt
đẹp ở phía trước. Vừa nói ông vừa vuốt tóc tôi. Tôi luôn thích được cha vuốt tóc
như thế.
" Chúng ta sẽ luôn bên con, con yêu ạ", ông quả quyết. " Mọi chuyện sẽ tốt
đẹp. Cha hứa rằng cha mẹ luôn bên con, giúp đỡ con. Con sẽ ổn, con trai ạ".
Đôi khi chỉ một cử chỉ vuốt ve đầy yêu
thương, một cái nhìn đầy ân cần cũng
có thể xoa dịu trái tim đau đớn, chán nản và làm dịu cái đầu lộn xộn của một đứa trẻ. Vào lúc đó, việc cam đoan rằng mọi chuyện sẽ ổn cũng đã đủ để giúp tôi an
lòng. Bằng giọng nói và cử chỉ đầy ân cần, ông đã thuyết phục tôi rằng ông tin
chúng tôi sẽ tìm ra một con đường cho bản thân tôi. Đứa con trai nào cũng muốn
tin ở cha mình, và đêm hôm đó ông đã mang đến cho tôi điều gì đó để hy vọng. Đối
với một đứa trẻ, không có sự bảo đảm nào giống như lời bảo đảm của một người
cha. Cha tôi rất hào phóng trong những việc như thế và rất giỏi thể hiện tình yêu và
sự ủng hộ, động viên với tất cả mọi người trong gia đình. Tôi vẫn không hình dung
ra làm thế nào mà mọi chuyện sẽ diễn ra tốt đẹp được, nhưng bởi vì cha tôi đã nói
rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp nên tôi tin.
Sau cuộc nói chuyện của hai cha con, tôi ngủ một giấc thật ngon. Thỉnh
thoảng tôi vẫn phải đương đầu với những ngày đêm tồi tệ. Nhưng tôi tin tưởng ở
cha mẹ mình và tiếp tục nuôi hy vọng trong một thời gian dài trước khi tôi thực sự
có thể hình dung được cuộc sống tương lai của mình sẽ như thế nào. Thậm chí cho
đến bây giờ, giống như bất cứ người nào khác, tôi vẫn có những lúc buồn, nhưng
tôi không bao giờ nghĩ đến việc tự vẫn nữa. Khi tôi nhìn lại thời điểm đó và ngẫm
nghĩ về cuộc sống của mình từ bấy đến nay, tôi chỉ có thể cảm ơn Chúa vì đã cứu
tôi thoát khỏi tuyệt vọng.
Cuộc Sống Không Giới Hạn Nick Vujicic
E-BOOK VTBT
HÃY HY VỌNG
Qua các buổi diễn thuyết ở 24 quốc gia, qua những DVD, và những hình ảnh
thu hút hàng triệu lượt người xem trên YouTube, tôi đã có được cái diễm ph úc
mang thông điệp hy vọng đến với rất nhiều người trên thế giới. Bạn thử nghĩ mà
xem, tôi sẽ bỏ lỡ mất bao nhiêu niềm vui nếu như tôi tự kết thúc cuộc đời mình ở
tuổi lên mười. Tôi sẽ không có cơ hội tuyệt vời để gặp gỡ và chia sẻ câu chuyện
của đời mình với hơn 120.000 người ở Ấn Độ, 18.000 người tại sân vận động ở
Colombia, và 9.000 người sau một trận bão lớn ở Ukraine.
Qua thời gian tôi hiểu được rằng, mặc dù tôi đã ruồng bỏ cuộc sống của mình
vào cái ngày đen tối đó, Chúa đã tiếp nhận nó.
Người đã nhận lấy cuộc sống của tôi và mang đến cho nó ý nghĩa, mục đích,
niềm vui trên mức mà một đứa bé mười tuổi có thể hiểu được.
Bạn đừng bao giờ phạm phải cái sai lầm như tôi đã suýt phạm phải, bạn nhé.
Vào năm 1993, nếu tôi cứ tiếp tục để mặc mình chìm dưới nước sáu phân, thì
có thể tôi đã chấm dứt được nỗi đau khổ trước mắt, nhưng cái giá phải trả cho việc
đó là gì? Khi ấy tôi, một đứa trẻ đang ở trong tâm trạng thất vọng, có lẽ không thể
biết trước được hình ảnh của chính nó trong tương lai, hình ảnh một ch àng thanh
niên vui vẻ đang bơi với những chú rùa biển ở Hawaii, lướt sóng ở California, hoặc
lặn dưới biển ở Colombia. Quan trọng hơn, đứa trẻ đó cũng chẳng thể biết trước
được rằng về sau nó lại có thể đến để sẻ chia niềm tin và hy vọng với nhiều mảnh
đời như thế.
Tôi chỉ là một ví dụ nhỏ. Bạn hãy chọn cho mình một anh hùng của đời thực
tế để noi theo. Đó là mẹ Teresa, người anh hùng giải phóng dân tộc Mahatma
Gandhi, hay mục sư Martin Luther King. Bạn sẽ tìm được một người nào đó phải
đương đầu với nghịch cảnh - nghịch cảnh của tù đày, bạo lực, thậm chí bị cái chết
đe dọa - nhưng luôn giữ niềm tin sắt son rằng mơ ước của họ có thể chiến thắng tất
thảy.
Khi ý nghĩa tiêu cực và tâm trạng chán nản tấn công bạn, hãy nhớ rằng bạn
vẫn có sự lựa chọn của mình. Nếu bạn cần giúp đỡ, thì hãy tìm kiếm sự giúp đỡ.
Bạn không hề đơn độc. Bạn có thể lựa chọn mơ ước về những ngày tốt đẹp hơn ở
phía trước và lựa chọn thực hiện những hành động sẽ biến mơ ước ấy thành hiện
thực.
Bạn thử nghĩ về những gì tôi đã phải đối mặt khi còn là một đứa trẻ và hãy
thử nhìn cuộc sống của tôi bây giờ. Ai biết được những ngày tốt đẹp và những
thành công tuyệt vời nào đang đợi bạn ở phía trước? Ai biết được có bao nhiêu
mảnh đời, bao nhiêu số phận mà chúng ta có thể giúp làm cho trở nên tốt đẹp hơn
bằng cách tìm đến với họ như một điều kỳ diệu của cuộc sống? Vậy nên hãy sánh
Cuộc Sống Không Giới Hạn Nick Vujicic
E-BOOK VTBT
bước cùng tôi, người đàn ông không có chân, không có tay để đi tới một tương lai
tràn đầy hy vọng!
Cuộc Sống Không Giới Hạn Nick Vujicic
E-BOOK VTBT
3
Có niềm tin, có tất cả
Trong kinh thánh, niềm tin được định nghĩa là cốt lõi của những điều bạn hy
vọng đạt được, là bằng chứng của những gì bạn không nhìn thấy. Bạn và tôi không
thể sống mà không có niềm tin, không thể sống mà không tin tƣởng vào một
điều gì đó, điều mà chúng ta không có bằng chứng rõ ràng để chứng minh sự tồn
tại của nó. Thường thì chúng ta nói về niềm tin theo khía cạnh tín ngưỡng tôn giáo,
nhưng có nhiều dạng niềm tin tồn tại trong cuộc sống. Là người theo đạo Cơ Đốc,
tôi sống với niềm tin ở Chúa. Mặc dù tôi không nhìn thấy Người, cũng không thể
chạm vào Người, trong sâu thẳm trái tim mình tôi biết rằng trên đời này có Chúa,
và tôi đặt tương lai của mình vào tay Người. Tôi không biết tương lai nắm giữ điều
gì, nhưng bởi tin tưởng ở Chúa, tôi biết ai nắm giữ tương lai.
Đó là một dạng niềm tin. Tôi có niềm tin trong nhiều lĩnh vực của đời sống.
Tôi chấp nhận rằng có những thứ tôi không thể nhìn thấy, không thể sờ thấy, không
thể cảm thấy được, nhưng vẫn tin chúng tồn tại. Tôi tin rằng oxy tồn tại trong
không khí, và tôi tin khoa học đã đúng khi tuyên bố rằng con người của chúng ta cần khoa học để tồn tại. Tôi không thể nhìn thấy, không thể sờ, không thể cảm thấy
oxy được. Tôi chỉ biết rằng có tồn tại bởi vì tôi sống. Nếu tôi đang sống, thì chắc
chắn tôi đang hít oxy vào phổi mình, vậy nên oxy chắc chắn có tồn tại, đúng không
bạn?
Cũng giống như con người chúng ta chắc chắn phải có oxy mới sống được,
chúng ta chắc hẳn phải tin tưởng vào những thứ chúng ta không thể nhìn thấy để
tồn tại. tại sao ư? Bởi vì con người ta ai cũng phải đối mặt với thách thức. b ạn có
khó khăn, thách thức của bạn. tôi có khó khăn, thách thức của tôi. Nhiều lúc trong
đời mình, khi chúng ta bế tắc, đó chính là lúc niềm tin xuất hiện.
Tôi đã nhận được thư điện tử của một người phụ nữ tên là Katie, bị mất việc
vì lý do sức khỏe, trong đó có gần hai mươi cuộc phẫu thuật. Cô bị thiếu xương đùi
ở một bên chân từ khi lọt lòng mẹ, và từ khi còn là một đứa trẻ lẫm chẫm tập đi cô
đã phải chịu phẫu thuật cắt bỏ chi. Bây giờ, ở tuổi ba mươi, đã có gia đình, Katie
nói với tôi rằng cô thường xuyên phải đấu tranh với câu hỏi thường trực: " Tại sao
lại là tôi?" .
Sau khi xem một trong những video của tôi, Katie đã hiểu ra rằng đôi khi
chúng ta không thể biết được câu trả lời cho câu hỏi: "Tại sao lại là tôi?". Chúng ta
Cuộc Sống Không Giới Hạn Nick Vujicic
E-BOOK VTBT
phải tin rằng rồi thế nào kế hoạch của Chúa dành cho chúng ta cũng sẽ được tiết lộ.
trong khi chờ đợi, chúng ta phải tiếp tục sống với niềm tin sâu sắc ở trong tim.
"Tôi cảm ơn bạn bằng cả tấm lòng. Giờ đây tôi tin rằng, giống như bạn, tôi
là một người được Chúa chọn", cô viết. "Tôi hy vọng một ngày nào đó sẽ có diễm
phúc được gặp bạn để choàng tay ôm lấy bạn, ôm thật chặt, và cảm ơn bạn đã giúp
tôi mở mắt nhìn ra ánh sáng."
Chỉ sau khi Katie quyết định tin vào những gì không thể nhìn thấy, không thể
hiểu được cô mới tìm được sức mạnh và niềm hy vọng. Niềm tin tồn tại như thế
đấy, bạn ạ. Bạn sẽ gặp phải những thách thức mà ban đầu bạn tưởng chừng không
thể vượt qua nôi. Trong khi chúng ta chờ đợi một giải pháp, niềm tin có thể là tất cả
những gì chúng ta có thể dựa vào, và đôi khi chỉ cẩn tin rằng mình sẽ có được câu
trả lời cũng đủ để giúp bạn vượt qua những thời điểm tăm tối nhất.
Đó là lý do tại sao tôi nói với bạn về NIỀM TIN, về việc duy trì niềm tin
trong tim. Có thể tôi không có khả năng để đưa ra bằng chứng cho tất cả những
điều tôi tin là có tồn tại hoặc sẽ xảy ra trên đời này, nhưng trong sâu thẳm trái tim,
tôi hoàn toàn tin rằng, sống có niềm tin đưa chúng ta đến gần chân lý hơn là sống
trong thất vọng. Khi tôi nói chuyện với hàng nghìn học sinh mỗi năm, tôi thường
khám phá ra ý nghĩa của việc tin vào những gì chúng ta không thể nhìn thấy. (Đôi
khi, thoạt đầu các em nhỏ hơi sợ tôi. Tôi không biết tại sao lại như vậy bởi vì tôi
chỉ cao bằng các em thôi. Tôi nói với các em rằng tôi trẻ hơn nhiều so với tuổi của
mình).
Tôi nói đùa cho đến khi các em cảm thấy thoải mái, gần gũi với tôi hơn. Khi
các em đã quen với khuyết tật của tôi, tôi nhận ra rằng hấu hết các em đều thích thú
với cái bàn chân nhỏ xíu của tôi. Tôi thấy các em chỉ bàn chân tôi hoặc tròn mắt
nhìn trong ngạc nhiên, vậy nên tôi vẫy vẫy bàn chân ấy về phía các em và nói đùa:
"Cái đùi gà nhỏ của anh đấy!". Câu nói hài hước ấy của tôi luôn khiến các em cười
to lên bởi vì cách miêu tả đó khá chính xác.
Cuộc Sống Không Giới Hạn Nick Vujicic
E-BOOK VTBT
Michelle, đứa em gái kém tôi sáu tuổi, là người đầu tiên đưa ra bình luận đó về bàn
chân của tôi. Ba anh em tôi thường cùng cha mẹ thực hiện những chuyến đi dài,
trong đó anh em tôi được xếp ngồi ở băng ghế sau. Giống như hầu hết những người
cha khác, cha tôi đã lái xe ra đường là không thích dừng lại.Khi đói, chúng tôi nhao
nhao đưa ra những gợi ý cho cha mẹ.
Khi anh em tôi sắp đói lả, chúng tôi phát cáu và giả vờ ăn thịt nhau. Trong
một chuyến đi, Michelle tuyên bố rằng nó có ý định gặm bàn chân nhỏ xíu của tôi
"bởi vì trông nó giống như một cái đùi gà". Chúng tôi cười ré lên, nhưng rồi tôi
quên cái cách miêu tả ấy của cô em gái. Thế rồi vài năm trước, Michelle mang về
nhà một chú chó con. Hễ tôi ngồi xuống là y như rằng con chó đó lại chực gặm bàn
chân tôi. Tôi hẩy nó ra xa, nhưng nó cứ xắn đến, chực gặm chân tôi.
"Thấy chưa, với con chó của em thì bàn chân đó giống y như một cái đùi
gà!", Michelle nói.
Tôi thích cái cách miêu tả hài hước đó! Từ đó trở đi, tôi đã kể câu chuyện về
bàn chân trái của tôi trong các buổi diễn thuyết trước học sinh. Khi chìa bàn chân
trái ra, tôi hỏi rằng cá
c em có nghĩ tôi chỉ có một bàn chân hay không. Câu hỏi này
luôn khiến các em bối rồi bởi vì các em chỉ nhìn thấy một bàn chân thôi, nhưng tôi nói thế cứ như thể tôi có hai bàn chân vậy.
Hầu hết các em nhỏ đều tin những gì mình có thể tận mắt nhìn thấy. Chúng
thường nói với tôi rằng chúng nghĩ tôi chỉ có một bàn chân thôi. Sau đó tôi cho các
em xem "Junior", cái mẩu bàn chân phải vốn nhỏ hơn bàn chân trái nhiều và là bộ
phận mà tôi thường che đi trong ống quần. Đôi khi tôi làm các e m bị sốc bằng cách
chìa mẩu bàn chân phải của mình ra vẫy vẫy. Các em thường rủ hoặc kêu ré lên.
Các em thừa nhận rằng phải tận mắt nhìn thấy bàn chân phải của tôi các em mới tin
là tôi có hai bàn chân.
Cuộc Sống Không Giới Hạn Nick Vujicic
E-BOOK VTBT
Tôi khuyến khích các em, cũng như bây giờ tôi đang khuyến khích bạn, tin
rằng có nhiều khả năng dành cho cuộc sống của bạn, trong đó có những khả năng
diệu kỳ. Chìa khóa để tiến lên phía trước, thậm chí trong những lúc khó khăn nhất,
là hãy để tầm nhìn về cuộc sống tương lai của bạn mở ra không phải từ nhữn g gì
bạn có thể nhìn thấy mà từ những gì bạn có thể tưởng tượng ra. Như thế gọi là có
niềm tin.
NIỀM TIN TRÊN CHUYẾN BAY
Chúa nhìn thấy cái viễn cảnh mà tôi tưởng tượng ra. Tôi tin ở Người. Trong
sâu thẳm tim mình, tôi tin tưởng rằng cho dù không có tay chân tôi vẫn có thể xây
dựng một cuộc sống tuyệt vời cho chính mình và giúp ích cho người khác. Cũng
theo cách đó, bạn nên cảm thấy rằng không gì nằm ngoài tầm với của bạn. Hãy tin
nếu làm tất cả những gì có thể để thực hiện những ước mơ của mình, cuối cùn g
những nỗ lực của bạn sẽ được đền bù xứng đáng.
Đôi khi niềm tin của chúng ta bị thử thách trước khi sự nỗ lực của chúng ta
đem lại kết quả. Tôi đã được nhắc nhở về điều này vào năm 2009 trong chuyến đi
diễn thuyết ở Colombia thuộc vùng Nam Mỹ. Trong mười ngày, tôi được mời diễn
thuyết ở chính thành phố. Vì phải vượt qua nhiều dặm đường trong một khoảng
thời gian co hẹp nên người điều phối thuê một chiếc máy bay nhỏ để đưa chúng tôi
đến các thành phố. Có tám người trên máy bay, gồm hai phi công, cả hai đều tên là
Miguel và đều không nói thạo tiếng Anh. Trong một chuyến bay, tất cả mọi người
đều giật mình khi nghe thấy máy tính của máy bay đưa ra một cảnh báo tự động
như sau: "Hạ cánh!Hạ cánh!". Cảnh báo đó được đưa ra bằng tiếng Anh!
Lời cảnh báo từ máy tính lập tức khiến máy bay hạ thấp độ cao một cách
khẩn cấp. "600 foot!"... "500 foot!"... "400 foot"... Các thông báo chốc chốc lại
được đưa ra cùng với những chỉ lệnh liên tiếp dành cho phi công. "Hạ cánh!Hạ
cánh".
Không một ai để lộ sự hoảng loạn, những bầu không khí trên máy bay không
thể nói là không căng thẳng. Tôi hỏi người trợ giúp rằng liệu anh có nghĩ chúng tôi
cần phải dịch những cảnh báo bằng tiếng Anh sang tiếng Tây Ban Nha cho phi
công Miguel Một và Miguel Hai nghe hay không.
"Cậu nghĩ họ không biết là chúng ta đang xuống thấp à?", người trợ giúp của
tôi hỏi lại.
Tôi không biết phải nghĩ gì, nhưng bởi vì không một ai khác cảm thấy có vấn
đề, tôi đành tuân theo sự dẫn dắt của họ và cố gắng không để mất bình tĩnh. Thật
may, chúng tôi mau chóng hạ cánh an toàn. Sau đó, khi một trong những phiên dịch
viên của chúng tôi nhắc tới những phút đáng sợ ở trên máy bay với hai phi công, họ
cười phá lên.
Cuộc Sống Không Giới Hạn Nick Vujicic
E-BOOK VTBT
"Chúng tôi biết máy tính nói gì mà, nhưng chúng tôi luôn lờ nó đi khi cho
máy bay hạ cánh", Miguel Hai nói thông qua người phiên dịch. "Cậu nên tin tưởng
ở phi công của mình chứ, Nick!".
Đúng, tôi thừa nhận, trong một phút tôi đã nghi ngờ niềm tin của mình dành
cho hai phi công đó. Nhưng nhìn chung tôi luôn tin rằng Chúa đang dõi theo tôi và
cuộc sống của tôi. Tôi sẽ đưa ra một bằng chứng về sức mạnh của niềm tin trong
tôi: Tôi có một đôi giày ở trong tủ! Tôi thực sự tin rằng có khả năng một ngày nào
đó tôi sẽ đi đôi giày này. Điều ấy có thể xảy ra. Cũng có thể nó chẳng bao giờ xảy
ra. Nhưng tôi tin vào khả năng thứ nhất hơn. Nếu bạn có thể tưởng tượng ra một
tương lai tốt đẹp hơn, thì bạn có thể tin tương lai đó sẽ thành hiện thực. Và nếu bạn
tin vào điều đó, thì bạn có thể đạt được nó.
Tầm nhìn không giới hạn
Khi đối mặt với thời kỳ trầm cảm hồi mười tuổi, tôi không phải chịu đựng sự
đau đớn về thê xác nào. Không có tay chân, nhưng tôi có tất cả những gì cần thiết
để sống cuộc sống đầy mãn nguyện và hữu ích mà tôi có ngày nay - ngoại trừ một
thứ. Hồi đó tôi chỉ tin vào những gì mình có thể nhìn thấy. Tôi chú ý đ ến những
giới hạn của mình hơn là các khả năng mà tương lai sẽ mang đến cho tôi trong cuộc
sống.
Tất cả chúng ta đều có những giới hạn. Tôi chưa bao giờ là một ngôi sao của
Liên đoàn bóng rổ (NBA), nhưng chẳng hề gì vì tôi có thể khích lệ những người
khác trở thành ngôi sao trong cuộc sống của chính họ. Bạn đừng bao giờ nên sống
với ý thức thường trực về khiếm khuyết của mình. Thay vì thế, hãy sống như thể
bạn có khả năng làm được bất cứ điều gì mà bạn mơ ước. Ngay cả khi bạn phải
chịu đựng thất bại hoặc một bi kịch, trong những hoàn cảnh đó vẫn có thể chứa
những lợi ích bất ngờ. Lợi ích đó có thể không xuất hiện ngay. Có thể bạn đã nhiều
lần tự hỏi, trong hoàn cảnh này thì có điều gì tốt đẹp sẽ đến nhỉ. Nhưng bạn hãy tin
rằng tất cả mọi điều xảy ra vì một mục đích tốt đẹp - ngay cả thất bại cũng có thể biến thành chiến thắng.
TIẾP TỤC LƢỚT SÓNG
Năm 2008 trong một chuyến đi diễn thuyết ở Hawaii, tôi đã gặp vận động
viên lướt sóng đẳng cấp thế giới Bethany Hamilton. Bạn biết không, cô ấy bị mất
cánh tay trái do cá mập tấn công vào năm 2003 trong khi đang lướt sóng tại một
vùng biển ở Hawaii. Tai nạn xảy ra khi cô mới 13 tuổi. Trước khi bị cá mập tấn
công, Batheny là một vận động viên lướt sóng nổi tiếng, nhưng sau khi thoát chết
trong vụ tấn công đó và kiên cường quay trở lại với môn thể thao mà cô yêu thích,
ngợi ca và tạ ơn Chúa đã che chở cho mình, cô trở nên nổi tiếng thế giới nhờ tinh
thần dũng cảm và niềm tin phi thường. Giờ đây , giống như tôi, cô đi khắp thế giới,
khích lệ mọi người vươn lên nghịch cảnh và chia sẻ niềm tin của cô với họ.
Cuộc Sống Không Giới Hạn Nick Vujicic
E-BOOK VTBT
Bathany tâm sự rằng mục đích của cô là "nói với mọi người về niềm tin của
tôi đối với Chúa để mọi người biết rằng Người luôn yêu thương họ và để giải thích
cho mọi người biết ngày hôm đó Chúa đã quan tâm che chở cho tôi như thế nào. Bị
cá mập tấn công, tôi đã mất 70% lượng máu trong cơ thể. Nếu ngày hôm đó Chúa
không che chở thì tôi đã không có mặt ở đây ngày hôm nay".
Trước khi gặp Bethany, tôi chưa biết tường tận về tai nạn đó, và tôi không
hiểu được cô gái trẻ ấy đã cận kề cái chết như thế nào. Cô nói cho tôi biết co đã
không ngừng cầu nguyện khi người ta đưa cô tới một bệnh viện cách bờ biển bốn
mươi lăm phút đi xe hơi và người phụ giúp công việc y tế đã thi thầm vào tai cô
những lời động viên như sau: "Chúa sẽ không bao giờ bỏ rơi hoặc từ bỏ em".
Tình hình lúc đó thật gay go. Khi đưa cô tới được bệnh viện và khẩn trường
chuẩn bị phẫu thuật, người ta phát hiện ra rằng tất cả các phòng mổ của bệnh viện
đều bận. Bethany lịm dần. Nhưng rồi phút chót, một bệnh nhân đ ã hủy bỏ cuộc
phẫu thuật đầu gối sắp sửa được tiến hành, vậy nên bác sĩ của ông ấy có thể phẫu
thuật cho Bethany. Hãy đoán xem người hủy bỏ cuộc phẫu thuật đầu gối là ai?
Đó chính là bố của Bethany!
Không thể ngờ được, đúng không bạn? Tất cả mọi thứ cho mọi cuộc phẫu
thuật đã được chuẩn bị sẵn sàng, vậy nên họ chỉ việc đưa cô con gái vào thay chỗ
của người bố trên bàn mổ và tiến hành phẫu thuật. Cuộc phẫu thuật đó đã cứu sống
cô.
Cuộc Sống Không Giới Hạn Nick Vujicic
E-BOOK VTBT
Bethany vốn là một cô gái khỏe mạnh, một vận động viên thể thao và là
người có thái độ sống tích cực đến kinh ngạc nên đã bình phục nhanh hơn các bác
sĩ dự đoán. Chỉ ba tuần sau khi bị cá mập tấn công, cô đã trở lại biển, tiếp tục sống
với môn thể thao mà cô yêu thích.
Trong cuộc gặp, Bethany cho biết niềm tin vào Chúa đã khiến cô đi đến kết
luận rằng việc mất cánh tay là một phần trong kế hoạch của Chúa dành cho cuộc
đời cô. Thay vì cảm thấy buồn cho bản thân, cô chấp nhận điều đó và tiếp tục vươn
lên. Trong cuộc thi lướt sóng với những nữ động viên hàng đầu thế giới, cô giành
vị trí thứ ba - với chỉ một cánh tay! Cô nói rằng mất cánh tay không phải là một
điều rủi mà là một sự may mắn bởi mỗi lần cô đạt thành tích cao, sự kiện đó lại
khích lệ những người khác răng cuộc sống của họ không có giới hạn!
"Chúa đã đáp lại lời cầu nguyện của tôi, đã sử dụng tôi. Khi mọi người nghe
câu chuyện của tôi chính là khi Chúa nói với mọi người", cô nói. "Nhiều người nói
rằng qua câu chuyện của tôi họ thấy mình được đến gần Chúa hơn, bắt đầu tin ở
Chúa và tìm được niềm hy vọng cho cuộc sống của chính họ, hoặc động viên, khích
lệ để vượt qua nghịch cảnh. Khi nghe họ nói như thế, tôi tạ ơn Chúa bởi không phải
là tôi làm được gì cho họ - mà chính Chúa là người đang giúp họ. Tôi cảm thấy rất
vui bởi Chúa đã cho phép tôi trở thành một phần trong kế hoạch của Người."
Bạn không thể cảm thấy vui trước tinh thần lạc quan và sự dũng cảm tuyệt
vời của Bethany. Nếu sau khi bị cá mập tấn công, cô bỏ lướt sóng thì cũng chẳng ai
trách cô được. Chi còn một cánh tay, phải nỗ lực học cách giữ thăng bằng trên ván
lướt để thích nghi với hoàn cảnh mới, nhưng cô đã không quản ngại khó khăn. Cô
tin rằng dù điều tồi tệ nào xảy ra, thì trong cái rủi vẫn có cái may.
CƢỠI TRÊN NGỌN SÓNG
Bạn hãy nhớ đến niềm tin của cô gái tuyệt vời này mỗi khi cuộc sống trở nên
khắc nghiệt, không được như bạn mong muốn và ao ước. Sẽ có những lúc như thế
đấy. Con người ta ai cũng có lúc bị tấn công bởi những con sóng dữ không thể
lường trước được. Có lẽ khó có khả năng bạn sẽ bị tấn công bởi một con cá mập,
nhưng bất cư khi nào phải đối mặt với nghịch cảnh, hãy nghĩ đến cô gái trẻ tuổi đầy
can đảm này, người không chỉ sống sót
trong vụ tấn công của một trong những
động vật ăn thịt đáng sợ nhất mà còn trở lại cuộc đời với lòng quyết tâm hơn bao
giờ hết hướng tới một cuộc sống đáng khâm phục.
Cuộc Sống Không Giới Hạn Nick Vujicic
ADMIN:Thông Tin Bản Quyền: LÊ VĂN TUYÊN- Sinh năm 1988- KHU ĐÔ THỊ GIẢI TRÍ CAO CẤP MỚI:- Xóm 10- Thôn Văn Quang- Xã Nghĩa Hương- Huyện Quốc Oai- Hà Tây- Hà Nội- VIỆT NAM
SĐT: 0336631403
SĐT: 0929668648